- Phi tỷ tỷ, mụ mụ cùng nhị ca đã bị cái kia bại hoại
mang đi, Tiểu Bạch chỉ còn có đại ca là thân nhân, tỷ tỷ ngươi nhất định phải
giúp tiểu Bạch tìm được ca ca ta nhé." Tiểu Bạch Hổ toàn thân tràn đầy
linh tính, trong mắt toát ra hào quang nhân tính hoá, có thể nhìn ra được Tiểu
Bạch bản thân trí tuệ cùng tiểu nữ hài bình thường cũng không sai biệt lắm.
Bạch hổ là dị chủng trong hổ tộc, trời sinh linh tính hơn
xa các loại hổ tộc bình thường khác, bất quá, trước kia có lẽ nàng còn không có
linh tính cao như vậy, chỉ sợ do thời gian gần đây, dựa trên những kinh nghiệm
đã trải qua mới tạo thành.
- Tiểu Bạch yên tâm. Ta tựu sẽ đi hỏi những tiểu động vật
ở phụ cận ngay.
Nữ hài cũng hiểu được, trong sơn động tựa hồ không còn đồ
vật gì đáng giá xem xét, nên không hề dừng lại thêm, ôm Bạch Hổ, bước nhanh ra
khỏi sơn động, tả hữu hướng bốn phía nhìn đi nhìn lại mấy lần. Đột nhiên, lúc
đang nhìn về hướng gốc cây cổ thụ không xa, hai mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời,
trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười thân thiện, bước nhanh hướng gốc cây đi tới.
Đến trước đại thụ, nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt nữ hài
rơi vào một cái hốc cây, nếu so với nắm đấm bình thường cũng không lớn hơn được
bao nhiêu, nằm cách mặt đất không xa. Bên cạnh hốc cây, có một ít cỏ xanh non nớt,
không dài nhưng lại vừa vặn đem cửa động che kín, nếu không nghiêm túc nhìn nhận
tuyệt đối sẽ không phát hiện ra ở đó có một cái tiểu động thụ như vậy.
- Cốc cốc cốc!!!
Nữ hài một tay ôm Tiểu Bạch Hổ, một tay vươn ra, đưa vào
bên trong hốc cấy, ngón tay ngọc hướng lên phía trên, gõ gõ vài cái.
- Sóc đại ca, có thể ra ngoài một lát không, Phỉ Phỉ có
chuyện muốn hỏi thăm ngươi một chút." Nữ hài thần sắc rất chân thành, hướng
hốc cây nhỏ giọng nói bằng thú ngữ.
- Xèo....xèo!!!
Nghe được lời của nàng, bên trong hộc cây phát ra âm
thanh sột soạt, truyền ra hai tiếng kêu quái dị, như đáp lại. Tiếp đến, một con
sóc con trợn tròn đôi mắt cẩn thận từng li từng tí từ từ xuất hiện tại cửa động,
chỉ lộ đôi con mắt ra bên ngoài, cảnh giác quét nhìn bốn phia, lúc nhìn thấy nữ
hài đang ngồi bên ngoài, trong mắt toát vẻ lên sợ hãi, đầu vèo một tiếng, một lần
nữa rụt trở về trong động.
Nữ hài chứng kiến tất cả, cũng không có cảm giác ngoài ý
muốn, ánh mắt vẫn thanh tịnh sáng ngời như trước nhìn về hốc cây, trên người
tràn ra một loại khí tức tự nhiên, tựu khiến cho các sinh linh lúc này nếu gặp
nàng, đều không tự giác được muốn thân cận. Rất bình thản, rất ấm áp.
Sóc con sau khi lui về sau động, cũng không phát hiện có
nguy hiểm, sau một hồi, ánh mắt lại lần nữa thò ra ngoài thăm dù, hiếu kỳ đánh
giá nữ hài trước mặt.
- Sóc đại ca, ta không có ác ý." Nữ hài thấy vậy, lập
tức nắm bắt cơ hội, bắt đầu hỏi thăm.
- Xèo....xèo K-Í-T-T-T!!!
Chỉ thấy, nữ hài cùng sóc con đứng cùng một chỗ, dụng một
loại ngôn ngữ quái dị trao đổi, nếu có người ở chỗ này chứng kiến mà nói, tuyệt
đối sẽ cảm thấy rất hoang đường, dù sao, tình cảnh như vậy, đích xác rất quái dị.
Một người một thú nói chuyện với nhau, giằng co một lát.
Nữ hài tử trong lòng xuất ra một trái cây đỏ tươi, đặt ở
hốc cây, sóc con chứng kiến, hai mắt sáng ngời, liền bắt lấy rồi rút về trong
thân cây, trong lúc rút về, còn hữu hão nhìn về phía nữ hài tử.
Đứng dậy.
Nữ hài tử cúi đầu nhìn Tiểu Bạch Hổ, nói: "Tiểu Bạch,
ta vừa mới hỏi sóc con, ca ca ngươi không có bị người ta bắt đi, hắn tại mấy
tháng trước, đã tự mình ly khai khỏi sơn mạch nơi này. Nghe sóc con nói, ca ca
ngươi lúc rời đi, dẫn theo rất nhiều động vật, rất hoành tráng. Có hầu tử, có
sói, còn có xà. Oanh động cả chỗ này."
Đế Thích Thiên lúc trước mang theo bọn Bái Nguyệt rời khỏi
Hổ khâu sơn mạch, có dấu diếm người, nhưng không có dấu diếm các sinh linh
trong núi. Tình cảnh lúc đó, còn lưu truyền trong núi một đoạn thời gian, cơ hồi
náo động đến chim bay cá nhảy, chỉ cần động vật trong núi, sẽ không thể không
biết. Sóc con bởi vì ở ngay phụ cận, lại còn tận mắt thấy qua tình cảnh di chuyển.
Gặp nữ hài hỏi, liền đem sự tình chứng kiến lúc trước nói
ra.
- Ca ca đã đi nha. Rốt cuộc là đi đến nơi nào?" Tiều
bạch Hổ nghe được, vội vàng hỏi.
- Nghe sóc con nói, ca ca ngươi đi về hướng phía nam
nha." Nữ hài thò tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiều Bạch Hổ vài cái, mở trừng
hai mắt, nói: Tiểu Bạch, ngươi đừng lo lắng, chúng ta muốn tìm ca ca ngươi chỉ
cần đi hướng nam là được, đợi trên đường đi, lại hỏi mấy tiểu động vật khác, nhất
định có thể tìm được ca ca ngươi."
- Ân! Cảm ơn phi tỷ tỷ." Tiểu bạch Hổ gật đâu, đem
cái đầu nhỏ chôn sâu trong ngực nữ hài, trong ánh mắt lộ vẻ vui mừng, đến cuối
cũng, đã có tin tức của ca ca.
- Cái kia tốt rồi! Chúng ta bây giờ liền đi về hướng nam
a.
Nữ hài cũng không có dừng lại lâu, lập tức theo phương hướng
sóc con chỉ dẫn đi đến, ven đường lại hỏi thăm một ít động vật, sau đó liền đi
thẳng về phía trước.
Hô!!!
Trong động phủ bên trong Vạn Yêu Cốc, một Hắc hổ cường
tráng toàn thân được bao phủ bởi một tầng yêu khí màu đen nồng đậm. Hai lỗ mũi
không ngừng hít thở đều đặn. Động phủ trước kia vốn va chạm với thần trụ phát
ra từ Khâm Thiên bảo hộp, hiện tạo thành một cái huyệt động, lúc này từng điểm
điểm quang bạc màu trắng theo huyệt động nhanh chóng hướng đến, rơi vào người Hắc
Hổ, lập tức bị vô số lỗ chân lông quanh thân nó hút vào bên trong cơ thể.
Đây chính là ting hoa ánh trăng. Cũng có đại lượng thiên
địa linh khí.
Cái tử sắc vương vân như trước vẫn lập loè ánh sáng màu
tím, lộ ra vẻ cực kì bất phàm, lại không ngừng toát ra khí tức lực lượng thần
bí.
Mỗi một lần Hắc Hổ hít thở, lại gây ra động tĩnh thật lớn,
yêu khí trước người không ngừng dao động, cuồn cuộn quẩn quanh thân hổ.
Loại tình cảnh này, không biết giằng co mất bao lâu thời
gian thì Hắc Hổ vốn đang khép kín con mắt đột nhiên mở ra, bên trong mắt hổ, một
đạo tinh quang lập tức hiện lên, mang theo khí thế bức người, nhưng cũng chỉ
trong chớp mắt rồi liền thu liễm lại.
Quanh thân hổ, lỗ chân lông đột nhiên mở ra, tràn ra lực
lượng thôn phệ kỳ dị, đem yêu khí quanh thân, dần dần thu hồi trở lại vào trong
cơ thể.
- Mở ra thiên phẩm yêu phủ, xác thực là may mắn lớn nhất
đời này, dùng luyện yêu đỉnh luyện hoá những tu sĩ kia, một ngày tu luyện bằng
trước kia mười ngày nửa tháng. Nếu toàn lực hấp thu, chỉ sợ, không mất bao lâu
thời gian, ta liền có thể đạt tới yêu thú trung kỳ, đến lúc đó là có thể chính
thức ngưng tụ ra yêu mạch thứ nhất a.
Đế Thích Thiên trong nội tâm tuy mừng rỡ, nhưng trong mắt,
trước sau vẫn trầm ổn. Kể từ lúc đem ngấy ngàn tu sĩ nuốt vào trong đỉnh, đây
là lần đầu tiên hắn nghiêm túc thúc đẩy Luyện yêu đỉnh tiến hành luyện hoá. Luyện
hoá một lúc, liền thấy được thành quả, có thể nói là khả quan, tinh khí khổng lồ
tuôn ra khiến cho yêu nguyên của hắn bắt đầu tăng trưởng, quả thực như giá vân
phi thăng, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.
Trong đỉnh vốn thưa thớt yêu dịch, hiện tại đang không ngừng
gia tăng, loại gia tăng này, có thể tinh tường cảm nhận được.
Bất quá, hắn cũng không đắm chìm trong loại vui sướng này
quá lâu, đảo mắt, liền có thể khôi phục lại trầm tĩnh. Đế Thích Thiên đem túi
trữ vật mở ra, liền từ trong đó mấy trăm cái túi trữ vật giống nhau rơi đầy mặt
đất. Những túi trữ vật này, toàn bộ là của những tu sĩ đã chêt. Hắn liền đem từng
cái từng cái phá vỡ, toàn bộ vật phẩm đều được lấy hết ra ngoài.
Tu sĩ đi vào Nam man, vốn không phải là tu vị cao thâm
gì, trong túi trữ vật cơ bản đều giống nhau, chứa không phải mấy khối, thì cũng
chỉ là mười mấy khối linh thạch, thêm một ít linh phù, hoặc vật phẩm cổ quái,
không hơn.
Những điều này, Đế Thích Thiên vốn đã sớm dự liệu, cho
nên, cũng không cảm thấy thất vọng, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, có thể từ
trong này tìm được bảo bối. Rất nhanh, hắn liền dùng túi trữ vật chứa hết những
vật phẩm thượng vàng hạ cám vào trong. Chỉ còn lại một đống linh thạch trước
người, là không cất đi.
Toàn bộ những linh thạch này, là linh thạch trên người mấy
trăm tu sĩ, tất cả số lượng, thoáng dò xét, cũng không thể coi là nhiều, cộng lại
đại khái chỉ tầm hai ngàn khối. Các loại thuộc tính linh thạch đều có đủ. Rất
rõ ràng, vì linh thạch thuộc tính bất đồng, màu sắc đều cũng không giống nhau.
- Muốn luyện chế bổn mạng yêu khí, cần dùng linh thạch bố
trí ra một toà huyết luyện đại trận. Nếu không phải ta lần này đối với những tu
sĩ kia ra tay, cũng không biết sẽ phải kiếm đâu ra linh thạch."
Đế Thích Thiên nhìn linh thạch trước mắt, duỗi hổ trảo
ra, cẩm lên một khối linh thạch màu đỏ thẫm. Mang tới trước người, lại hướng những
linh thạch khác chộp tới. Mỗi lần cầm lên một khối, sẽ đặt lên một vị trí kỳ dị,
thoạt nhìn tựa hồ lộn xộn, nhưng mà theo từng khối linh thạch gia nhập, lại từng
bước từng bước hoàn thành một toà trận pháp.
Nếu cẩn thận nhìn kỹ, sẽ phát hiện, linh hạch hắn cầm
lên, cũng không phải tuỳ ý, mà đều có màu đỏ thẫm, chính là linh thạch hoả thuộc
tính. Những loại linh thạch khác, hắn đều không đụng đến.
Hắn hiện tại đang bày trận. Chính là huyết luyện đại trận.
Luyện chế bổn mạng yêu khí, cần không phải là hoả diễm
bình thường. Coi như Tam Muội chân hoả cũng không phải là biện pháp tốt nhất, bởi
vì luyện chế không phải là pháp khí bình thường, mà là bổn mạng pháp khí, cho
nên trong quá trình luyện chế, cần dụng các loại thủ pháp đặc biệt. Mà ngay cả
ngọn lửa cũng đều phải cực kỳ đặc biệt, chính là bổn mạng huyết diễm.
Loại hoả diễm này, không phải người tu luyện có thể phóng
xuất, mà hoàn toàn là do trận pháp hình thành. Huyết luyện trận pháp dùng chín
chín tám mươi mốt miếng linh thạch hoả thuộc tính bày trận, còn phải là linh thạch
thượng phẩm hoả thuộc tính. Nếu không phải linh thạch thượng phẩm mà nói, hoàn
toàn không thể duy trì hoả diễm trong thời gian dài. Nói như vậy cũng không phải
là không có biện pháp, có thể dùng nhiều hoả linh thạch để cùng một chỗ, lấy số
lượng bù chất lượng.
Sau khi đã quyết định muốn luyện chế bổn mạng yêu khí, Đế
Thích Thiên cũng không có ý định kéo dài. Đem trạng thái bản thân khôi phục tốt
nhất, liền lập tức bắt đầu hành động, tiến hành bố trí huyết luyện đại trận.
No comments:
Post a Comment