Một lần bị rắn căn, mười năm sợ dây thừng. Khi nhận ra
Huyết Ấn Y nổi lên sát ý với mình, trong lòng Đế Thích Thiên cũng dâng lên sát
ý, một cỗ khí thế duy ngã độc tôn từ trên người hắn cũng không kiềm chế được mà
tràn ra, bao trùm khắp sơn cốc.
Cũng may, Đế Thích Thiên ý thức ra được đây không phải là
chỗ động thủ, lập tực liền thu liễm lại, khí thế chỉ vừa hiển lộ lập tức đã bị
thu liễm, nhanh đến mức khiến người khác còn tưởng rằng là ảo giác.
Bất quá, đồng tử Đế Thích Thiên Huyền lại lập tức co rút
lại, ánh mắt nhìn về phía Đế Thích Thiên cũng bất đồng. Trong cốc, Vạn Sự Thông
lúc này đang quấn quít lải nhải với một gã tu sĩ, khóe miệng cũng lộ ra một tia
cười tựa như không, nhưng mà, trong chớp mắt, đã chú tâm vào việc chào mời sinh
ý của mình.
"Ngươi tên gì?"
Đế Thích Thiên không để ý đến Huyết Ấn Y nữa, tùy ý để chủ
tớ bọn hắn phẫn hận rời đi, quay đầu nhìn vê phía tiểu cô nương vẻ mặt phấn chấn
đang ôm bình hầu nhi tửu kia, nói:
"Hầu nhi tửu rất trân quý, ta khuyên ngươi vẫn mau
ly khai nơi này thì hơn, nếu không sẽ có tai hoạ đó."
Nhìn lại bốn phía, có không ít tu sĩ đang chăm chăm nhìn
về phía hồ lô, hai mắt đã đỏ bừng, chuẩn bị rục rịch. Nếu không phải Cầm Huyền
vừa lên tiếng uy hiếp, chỉ sợ đã có người nhịn không được mà nhảy ra cướp đoạt.
Dù sao, hầu nhi tửu là linh tửu khó gặp trong tu tiên giới,
đối với tu vị có nhiều hiệu dụng, hơn nữa lực lượng lại ôn hoà, dễ hấp thu, bảo
bối như vậy, là ai nhìn thấy cũng sẽ nổi lên dục niệm chiếm đoạt.
Thời điểm những tu sĩ này nổi lên dục niệm, Đế Thích
Thiên cảm giác được từng tia thất tình lục dục người khác không thể nhìn thấy
đang giống như nhũ yến về tổ, vọt về phía hắn, bị Thất tội Yêu Cầm hấp thu. Khí
tức Yêu dị trong Ngọc Cầm lại nồng đậm thêm một phần.
"Cảm ơn tiền bối, Lâm Điệp không tính rời cốc, thời
điểm chọn rể kết thúc, vãn bối sẽ đi Cầm gia bái sư."
Lâm Điệp nháy nháy mắt, hân hoan nói. Nhắc tới Cầm gia,
trên mặt còn toát ra vẻ mong chờ.
"Ngươi gọi là Lâm Điệp?"
Lúc này, Cầm Huyền thoáng quét mắt liếc nhìn nàng, đột
nhiên mở miệng:
"Mặc dù chỉ là trung đẳng linh căn, bất quá, Cầm gia
không chỉ coi trọng mỗi tư chất, mà còn phải xem xét cả thiên phú về âm luật nữa.
Nếu như ngươi nguyện ý, về sau có thể tới sơn trang thử xem."
Nói xong, cũng không nhiều lời, quay người bước về hướng
sâu trong trúc lâm.
Đế Thích Thiên chăm chú nhìn theo bóng lưng Cầm Huyền, thật
lâu vẫn chưa thu hồi, từ trên thân người này, hắn cảm giác được một loại khí chất
bất đồng với những tu sĩ khác, bất kể là hành tẩu hay nói chuyện, mỗi động tác
đều mang theo một loại vận luật cổ quái, dường như đều kết hợp với một loại âm
luật nào đó.
"Cầm gia quả nhiên không đơn giản, không hổ là
chuyên tu âm luật, gia tộc âm công. Xem ra, dưới sự hun đúc của âm luật, cả người
hắn đã sinh ra một loại khí chất kỳ diệu, càng gần với chấn động của âm luật, tạo
ra một loại mị lực vô cùng hấp dẫn.”
Âm thầm trầm ngâm, Đế Thích Thiên thu hồi ánh mắt, lại
mua thêm một cái đan đỉnh từ tay Lâm Điệp, đan đỉnh này chỉ là hạ phẩm pháp
khí, nhưng so với pháp khí hạ phẩm bình thường đắt hơn rất nhiều, cộng thêm vài
loại đan phương nữa, tổng cộng Đế Thích Thiên phải trả thêm cho Lâm Điệp một
bình hầu nhi tửu.
Sau đó, hắn trực tiếp tìm một nơi hẻo lánh yên tĩnh trong
Tử Trúc Lâm lặng lẽ ngồi xuống, nhắm mắt vận chuyển công pháp, thúc dục Luyện
Yêu Đỉnh trong Yêu Phủ, thuận tiện hấp thu thất tình lục dục chi lực trong cốc.
Đáng nhắc tới, thời điểm hấp thu thất tình lục dục chi lực,
hắn chú ý tới một điểm, thất tình lục dục chi lực trong cốc tựa hồ ít hơn rất
nhiều so với bên ngoài, hơn nữa đều từ trên người những tu sĩ tụ tập trong cốc
tràn ra.
"Hẳn là, âm luật có thể tinh lọc thất tình lục dục?"
Trong đầu nổi lên ý niệm ngắn ngủi như vậy, bất quá, vẫn
tiếp tục đắm chìm trong tu luyện.
"Yêu thú muốn tiến về phía trước, nhất định phải kiến
lập thêm Yêu mạch, đánh nát kinh mạch trước kia, một lần nữa dùng Yêu nguyên phối
hợp với bí pháp kiến lập Yêu mạch mới. Mỗi lần kiến lập thêm Yêu mạch lại tiến
thêm một bước. Hiện tại, Yêu lực của ta trải qua thời gian dài tích xúc, đã
hoàn toàn đủ điều kiện để kiến lập Yêu mạch đầu tiên, tấn thăng lên Yêu thú
trung kỳ, nhưng mà, khi kiến lập, Yêu khí của ta sẽ không cách nào thu liễm được.”
Yêu dịch trong Luyện Yêu Đỉnh đã tăng lên một phần ba,
tán ra từng trận chấn động đáng sợ, trên không trung chứa Yêu dịch, cách một
lúc sẽ có một giọt chất lỏng đen kịt nhỏ xuống, dung hợp với Yêu dịch bên dưới,
trở thành một bộ phận trong đó.
Yêu nguyên rời khỏi Luyện Yêu Đỉnh, rời khỏi Yêu Phủ, rời
khỏi trái tim, quán chú vào khắp kinh mạch toàn thân, lưu chuyển dọc theo kinh
mạch, thấm vào trong huyết nhục, cùng huyết nhục dung hợp một chỗ, khiến cho
Yêu thể càng ngày càng lớn mạnh.
Trong cơ thể hắn có hai bộ kinh mạch, một bộ là kinh mạch
bản thân Yêu thân, chỉ có ba đầu, một đầu trải dọc khắp toàn thân, hai đầu còn
lại dọc theo hai tay và hai chân, ba đầu kết nối với nhau tạo thành một bộ kinh
mạch toàn vẹn. Còn có một bộ, chính là kinh mạch được kiến lập khi tu luyện Huyền
Nguyệt luyện hình thuật.
Bất quá, hai bộ Yêu mạch này, trong quá trình tu Yêu, đều
không cần phải loại bỏ.
Cải tạo Yêu mạch, hay kiến lập Yêu mạch hoàn toàn mới, đều
phải liên thông với Yêu phủ.
Yêu phủ giống như đan điền, hiện tại Yêu phủ của Đế Thích
Thiên cũng không chính thức cùng kinh mạch tương liên với nhau, do vậy Yêu lực
vẫn khó vận chuyển hoàn mỹ, kiếp lập Yêu mạch mới, là để cho Yêu nguyên từ Yêu
phủ có thể thuận lợi vận hành trong cơ thể.
Nếu như nói, linh thú phải khai mở linh khiếu, tinh quái
phải tích góp từng tí Yêu lực một, mạch thông toàn thân, mở ra Yêu phủ, thì Yêu
thú phải kiếp lập Yêu mạch, lại kiến lập Yêu mạch, cuối cùng là ngưng kết nội
đan.
"Không biết Cầm cảnh là loại địa phương nào, nói
không chừng, ta có thể kiến lập kinh mạch đầu tiên ở trong đó.”
Đế Thích Thiên âm thầm rơi vào trầm tư.
Hắn tiến vào Cầm cốc cũng không phải vì chọn rể mà vì muốn
học âm luật chi thuật của Cầm gia, chỉ cần học được âm luật, những thứ khác đều
không trọng yếu.
Cầm cảnh, sau khi vào cốc, hắn đã nghe qua không ít lần,
chỉ biết rằng, đó là cấm địa của Cầm gia, bên trong tồn tại thứ gì, đều nửa điểm
không rõ, nên không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, trong lòng cũng âm thầm quyết định
sẽ tới đó một lần, thứ nhất, có thể tìm kiếm cơ hội kiến lập Yêu mạch, đem tu vị
bản thân tăng lên đến Yêu thú trung kỳ. Như vậy, sẽ gia tăng năng lực tự bảo vệ
trong thế giới loài người lên. Thứ hai, nói không chừng có thể mượn cơ hội này,
tiến vào Cầm gia.
Thời gian trôi dần trôi.
Đảo mắt đã ba ngày lặng lẽ đi qua.
"Đang! Đang! Đang!”
Sáng sớm ngày thứ ba, ba tiếng chuông cổ xưa vang lên
trong cốc, tiếng chuông tựa hồ ẩn chứa lực lượng có thể tinh lọc nhân tâm, khiến
tất cả tu sĩ trong cốc đều nhao nhao cảm nhận được tinh thần của mình trở nên sảng
khoái, không tự giác được muốn chìm đắm trong đó.
Vốn bực bội trong lòng cũng nhanh chóng khôi phục lại, thần
thức, trong tiếng chuông, giống như được thăng hoa, tựa như tăng trưởng thêm một
ít.
"Tiếng "Tỉnh thần chuông” quả nhiên danh bất hư
truyền, lần này đến đây, xem ra đến đúng nơi rồi.”
Trong cốc, một gã thanh niên vung vẩy chiếc sơn hà phiến
(quạt) trong tay, trên mặt lộ ra dị sắc, nói:
“Nghe đồn, cái Tình thần Chuông này là bảo vật của Cầm
gia, có tác dụng khu trừ tâm ma, gột rửa tâm thần. Nếu thường xuyên nghe có thể
tiêu trừ được tâm ma, dịch kinh tẩy tuỷ. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên thần kỳ."
Huyết Ấn Y một thân y phục màu máu nheo mắt nhìn về
phương hướng tiếng chuông vang lên, lộ ra vẻ tham lam muốn chiếm đoạt mãnh liệt.
Trong ba ngày, lượng tu sĩ trong Cầm cốc đã đạt tới hơn ba
nghìn người, dưới tiếng chuông vang, đều nhao nhao đứng nghiêm trang, nhìn về
phía sơn trang Cầm gia.
Trong tiếng chuông, chỉ thấy một đoàn người từ bên trong
Tử Trúc Lâm đi ra.
Dẫn đầu chính là gia chủ Cầm gia Cầm Huyền đã từng xuất
hiện, bên trái và bên phải theo thứ tự là một mỹ phụ và một thiếu nữ mặt che lụa
mỏng. Đằng sau là hai vị lão giả, một người tên Cầm Tử, một người tên Cầm Ngọc
Tiêu, còn lại đều là đệ tử trẻ tuổi, có nam có nữ, cộng lại chừng vài chục người.
"Chư vị có thể tới Cầm cốc, chính là vinh hạnh của Cầm
gia ta.”
Cầm Huyền mang theo người Cầm gia đi tới trước mặt đám
đông, quay mắt nhìn về phía mấy ngàn tu sĩ, hoà nhã nói:
"Tiểu nữ Cầm Tâm, bởi vì được chư vị đồng đạo nâng đỡ,
có danh xưng là Cầm Ngọc tiên tử. Lần này mời mọi người tới đây, chính là muốn
tìm cho tiểu nữ một đạo lữ có thể cùng ủng hộ nàng trong tiên đồ dài đằng đẵng,
điểm ấy chắc mọi người cũng đã biết.”
Trong cốc im ắng, âm thanh lại ẩn chứa một cỗ ý vị kỳ dị,
nhẹ nhàng truyền đi khắp cốc, rơi vào trong tai từng người.
"Cầm tiên sinh, những điều này chúng ta đều tinh tường,
không bằng hãy nói về quy tắc chọn tế đi.”
Lúc này có tu sĩ mở miệng nói, bất quá, những lời này
cũng là tiếng lòng của những tu sĩ khác.
Cầm Huyền cười nhạt một tiếng, quét mắt liếc nhìn đám tu
sĩ trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt đặc biệt dừng lại ở mấy người, nói:
“Có thể đến đây, đều là một đời thiên kiêu tuấn kiệt
trong tu tiên giới, mà tiểu nữ chỉ có một người, một nữ không thể hầu hai phu,
cho nên, có thể trở thành đạo lữ hay không, tất cả hãy do duyên phận, thiên ý
đi.”
"Cầm gia ta truyền thừa đến nay, tổ tiên từng để lại
cho đời sau một vùng cấm địa, xưng là Cầm cảnh. Cầm cảnh tương đối hung hiểm,
đương nhiên, tiến được vào đó cũng là một lần cơ duyên, cho dù đệ tử Cầm gia
ta, cũng không đơn giản có thể tiến vào…
No comments:
Post a Comment