Ở trong rừng rậm vốn không tồn tại lời dạo đầu trước khi
chiến đấu, cũng không tồn tại quy tắc chính tà không cùng chung một chỗ hay
chính luôn thắng tà. Ở đây chỉ tồn tại một quy tắc duy nhất, đối với kẻ khiêu
khích mình chỉ có thể giết chết đối phương, hoặc bị đối phương giết, không cho
đối phương bất kỳ sự nhân nhượng nào.
« Đến tốt lắm ! »
Đế Thích Thiên ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn nhưng vẫn thận
trọng. Mặc dù ở đây hắn được coi là cường giả, nhưng đấu pháp của hắn lại ít đến
đáng thương, cơ hồ ngoại trừ Hổ Khiếu âm ba công ra thì hắn không còn có thêm
cách thức tấn công nào nữa. Ưng vương là chúa tể của bầu trời, nếu ưng vương
không đi xuống thì hắn cũng chẳng có biện pháp nào ứng phó cả. Hổ khiếu âm ba
công lúc đó chỉ sợ cũng là vô dụng.
Hai móng vuốt của ưng vương vô cùng sắc bén, trên móng vuốt
có chút ánh vàng như kim chúc, từ không trung mang theo khí thế áp đảo ập phủ
xuống, hai móng phá không mà tới, ma sát trong không khí tạo ra tiếng rít nhè
nhẹ.
Đế Thích Thiên toàn thân toát ra khí thế oai vũ lẫm lẫm của
bậc đế vương, đối mặt với công kích sắc bén này thậm chí không để vào mắt, mặc
cho trảo phong kim sắc đã xuất hiện trên đỉnh đầu, lông trên đầu giống như lông
nhím lập tức dựng đứng lên. Chữ «Vương » trên trán giống như tử diễm đang cháy.
« Ngao ô !! »
Hắn thấp giọng gầm lên một tiếng, trong mắt phụt ra quang
mang nhiếp nhân, yêu khí trên đầu vù vù toát ra che chắn ưng trảo đang chụp đến.
« Phốc !! »
Yêu khí vừa xuất hiện cũng là lúc ưng trảo vụt tới khiến
cho hắc vụ một trận quay cuồng kịch liệt. Ưng trảo lập tức giống như mềm nhũn
ra, công kích không một chút mạnh mẽ nữa. Đồng thời lúc này, Đế Thích Thiên
nâng hổ trảo lên chụp tới ưng vương.
« Bá !! »
Trảo ảnh sắc bén cắt xuyên hư không, mang theo hắc quang
dừng trên cánh của ưng vương.
« Hào ! »
Ưng vương ăn đòn, trong miệng phát ra một tiếng kêu thê
lương. Trên cánh máu tươi chảy xuống ròng ròng nhưng ưng vương cũng không vì thế
mà chịu thua ngay. Lông trên cánh kịch liệt co rút khiến cho miệng vết thương
nhanh chóng khép lại tạm thời khiến cho máu ngừng chảy. Đồng thời nó hướng đầu
về phía Đế Thích Thiên, dùng hai mỏ giống như dao găm sắc bén trả đòn.
Mỏ ưng mang theo phong duệ ập đến, cơ hồ có thể ngay lập
tức chọc mù mắt của Đế Thích Thiên.
Trên cánh, lông chim xếp như nan quạt, toàn bộ mở rộng hướng
tới Đế Thích Thiên như muốn chụp cứng lấy hắn. Cuồng phong tạo ra từ đôi cánh dấy
lên vù vù mang theo vô cùng uy áp. Nếu như bị đôi thiết sí kia chụp trúng, cho
dù là tảng đá cũng phải vỡ vụn.
Ngay từ đầu ưng vương đã không có nửa điểm hạ thủ lưu
tình, mỗi đòn đánh ra đều là đòn sát thủ. Chỉ cần một trảo bình thường ban đầu
của nó, sợ là hổ tộc bình thường sẽ vô pháp chống đỡ, thậm chí có thể bị nó dễ
dàng xé thành hai nửa. Ánh mắt nó chăm chú nhìn vào đối thủ, hung quang càng
lúc càng dữ dội. Đôi thiết sí lại tiếp tục chụp tới.
« Ngao ô !! »
Đế Thích Thiên đối với công kích hung hăng bực đó cũng
không hiển hiện một chút nào kích động trong mắt, thần sắc vẫn vô cùng trầm ổn,
khí thế vương giả cao ngạo tràn ra xung quanh.
« Phanh !! »
Một tiếng vang nặng nề phát ra, ngay khi miệng ưng vương
mang theo sát khí ập đến, hổ trảo đã nâng lên chắn ngang tạo ra một tiếng va chạm
giống như kim chúc đụng nhau.
Đuôi cọp phía sau như trường tiên mang theo hắc quang
hung hăng chụp tới đôi thiết sí tạo ra một tiếng « phanh ». Đế Thích Thiên thậm
chí còn đem yêu lực quán chú đến đuôi để phòng ngừa vạn nhất nên đòn này đánh
lên thiết sí không khác gì thiên quân vạn mã đánh tới.
Nhất thời theo tiếng vang nặng nề là một thân ảnh bắn lên
trên không trung.
« Hào !! »
Ưng vương dù sao cũng là hoàng tộc trong ưng tộc, làm sao
có thể dễ dàng chịu thua, lập tức xoay người lợi dụng ưu thế trên không trung của
mình hướng Đế Thích Thiên tiếp tục phát ra công kích của móng vuốt sắc bén, cái
mỏ bén nhọn và đôi cánh mang lực lượng vô cùng lớn.
Toàn thân ưng vương đều là vũ khí sắc bén, có thể tận dụng
để tấn công kẻ thù.
Đế Thích Thiên ngược lại cũng không sợ, mặc kệ ưng vương
tùy ý công kích như thế nào hắn đều bình tĩnh ứng phó, đem công kích cản lại, đồng
thời phát ra phản kích uy lực lại đối phương.
Lang vương và một đám ưng tộc ở bên xem một màn chém giết
này chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chiến đấu thế này dường như hoàn toàn khác xa
công kích của dã thú bình thường, là những phương thức công kích vô cùng siêu
việt.
« Phanh !! »
Đế Thích Thiên và ưng vương vẫn liên tục đối chiêu, hổ trảo
và ưng trảo phát ra uy lực nhiếp nhân. Đế Thích Thiên thân mình vốn cường hãn,
lại có yêu lực nên dễ dàng đem công kích của đối phương vùi dập, liên tục đẩy
lùi ưng vương lên không trung. Ưng vương lại phát ra một tiếng kêu to, tiếp tục
lao xuống chém giết.
Đế Thích Thiên thần sắc lạnh như băng, thầm nghĩ : «
Không nên lãng phí thời gian như thế này, còn phải đi tìm bạch mãng nữa. Ta
không nên để mất thời gian ở đây. »
Suy nghĩ này cũng không quá khoa trương, liên tục đánh
nãy giờ cũng chỉ là hắn muốn kiểm tra thực lực của ưng vương mà thôi. Nếu muốn
hạ nó cũng không mất nhiều thời gian như thế.
Đế Thích Thiên tuy rằng không thể bay lên nhưng hắn lại
có thần thông cường đại khác.
« Hô !! »
Hắn hít sâu một hơi, hổ khu run lên, toàn thân uy vũ như
thủy triều tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Chữ Vương trên trán hắn nhìn càng
thêm sống động, ánh mắt vô cùng nhiếp nhân.
« Ngao !! »
Tiếng hổ gầm bá đạo từ trong miệng Đế Thích Thiên đột ngột
bùng phát ra như lôi đình nổi giận. Trong tiếng hổ gầm ẩn chứa vô thượng oai vũ
của bách thú chi vương khiến cho đám chim ưng đang ở trên không nhất thời cảm
thấy một trận ong ong, đầu óc đột ngột trống rỗng, cánh cũng không thể cử động,
cả người đình chỉ trong không trung rồi đột ngột rơi xuống phía dưới.
Ưng vương nghe được âm thanh này trong đầu cũng xuất hiện
một trận ầm vang, rồi thân thể không tự chủ được, rơi thẳng xuống. Đế Thích
Thiên còn chưa chân chính xuất ra hổ khiếu âm ba công nhưng ưng vương cũng đã bị
tiếng gầm bá đạo của hắn chấn nhiếp mà rơi xuống.
« Phanh !! »
Ưng vương thân thể vô cùng lớn, cũng vô cùng cứng rắn,
rơi trên đất cũng không có chết chỉ phát ra một tiếng kêu vô cũng thảm liệt,
tâm thần thất điên bát đảo, loạng quạng muốn đứng lên.
« Bá !! »
Nhưng ngay khi nó muốn đứng dậy, hổ trảo đã đặt xuống
lưng nó khiến nó giãy dụa một hồi cũng không thể nhấc mình đứng dậy.
Đế Thích Thiên biết trong tiếng gầm của mình có ẩn chứa
yêu lực nên dường như uy lực của nó tăng lên gấp bội, dường như ai cũng vô sách
ngăn cản. Ưng vương thậm chí yêu lực cũng không có làm sao có thể phòng bị dưới
chiêu này được, đương trường bị thương là hoàn toàn dễ hiểu.
Thế cục trong nháy mắt nghich chuyển, ưng vương lập tức
đã trở thành bại tướng trong tay Đế Thích Thiên.
« Ưng vương, thần phục ta hoặc là chết !! »
Thanh âm Đế Thích Thiên phát ra lãnh khốc vô cùng. Ưng
vương nghe được, ánh mắt trở nên vô cùng yếu nhược. Nhìn đến Lang vương cung
kính đứng một bên dường như vương giả của lang tộc này cũng đã thần phục dưới
trướng Hổ vương này rồi.
Mặc dù có chút phiền não nhưng nó cũng biết bản thân mình
đã bại, hoàn toàn bại, nó cũng không muốn chết cho nên nhìn hắc hổ trên đầu rốt
cục cũng hạ thấp đầu, kêu to một tiếng : « Đại vương, ta nguyện thần phục ngài.
» Hắn vừa dứt lời đã cảm giác hổ trảo trên lưng đã hoàn toàn nới lỏng.
Ưng vương đứng lên nhưng không phi lên trên mà cung kính
đứng cúi đầu bên Đế Thích Thiên. Thần phục chính là thần phục, động vật không
giống nhân loại, hôm nay thần phục nhưng ngày mai có thể phản bội.
« Hảo, ưng vương, nếu đã thần phục, bổ vương sẽ ban cho
ngươi tên thật. Ưng là vương của trời cao, từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Ưng
Không đi !! » Với từng thuộc hạ dưới trướng, Đế Thích Thiên đều tự mình đặt cho
họ một cái tên, điều này giống như một loại ân huệ vậy.
Bởi vì động vật vốn là vô danh, hiện tại chính mình có
tên riêng nên đó chính là một đại tiệc đối với chúng.
Quả nhiên, ưng vương sau khi nghe Đế Thích Thiên ban cho
danh tự cảm thấy vui sướng vạn phần. Hắn hướng Đế Thích Thiên lạy ba cái để chứng
tỏ sự thần phục của mình.
Ở lại chỗ ưng tộc phân phó một hồi, Đế Thích Thiên lại
theo sự dẫn dắt của lang vương đi tới một khu vực cách đó không xa, là một khe
núi vốn là nơi cư ngụ của xà tộc.
Chuyện thu phục vương giả tuyệt đối không thể qua loa, cần
phải tự mình đi làm.
Khe núi này cách nơi cư trú của ưng tộc có mấy chục dặm.
Đi qua một mảnh rừng rậm rạp, bên tai đã nghe thấy tiếng nước chảy thanh thúy.
Chưa tới nơi nhưng Đế Thích Thiên đã cảm giác được hơi nước nồng đậm. Hai người
không ngừng nghỉ chạy tới chỗ đám vương giả này, lại ở hầu cốc tu luyện một thời
gian, hiện tại nhìn lại thì trời đã bắt đầu tối dần.
Nhìn sắc trời, Đế Thích Thiên cũng không lỗ mãng tìm kiếm
ngay bạch mãng mà dừng lại ở một địa điểm cách khe núi không xa, trước hết chuẩn
bị nghỉ qua đêm. Lang vương biến mất trong rừng, lát sau đã tha về hai hùng lộc
cao lớn. Đế Thích Thiên rất nhanh ăn hết một con sau đó quỳ rạp trên mặt đất bắt
đầu tu luyện dưới ánh trăng đang dần lên trên núi rừng.
No comments:
Post a Comment