Nhìn sơn cốc, lại tưởng tượng về tương lai, trong lòng Đế
Thích Thiên chợt sinh ra một uy thế vô thượng, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt
ngưng trọng, nói: “Ta hy vọng, tương lai ta có vạn yêu làm bộ hạ, chân chính có
thể nắm được vận mệnh của mình, có thể cùng với người tu tiên đối đầu. Sơn cốc
này, gọi là Vạn Yêu Cốc đi.”
Vạn Yêu.
Vạn Yêu.
Muốn trở thành yêu thú chân chính phải ngưng tụ ra nội
đan, như vậy mới được gọi là cường giả, có thể đấu được với Kết Đan tu sĩ. Hơn
nữa trong quá trình tu yêu, nếu có được thần thông thiên phú, thì so với người
tu tiên đồng cấp chỉ có hơn chứ không hề kém. Một yêu như thế có thể địch được
với hai, thậm chí là ba người tu tiên đồng cấp mà không bị chèn ép chút nào.
Nếu thật sự ở trong này tập trung được hơn vạn yêu chúng,
thế lực như vậy cho dù là một đại tông phái tu tiên cũng không thể so sánh được.
(DG: 1 vạn thằng Kết Đan kỳ dễ thế sao mà chả không so sánh được o.O)
Đó dù sao cũng chỉ là ước vọng xa vời của hắn. Nhưng Đế
Thích Thiên tin tưởng rằng trong tương lai, chỉ cần cố gắng, nhất định có một
ngày hắn lĩnh suất vạn yêu đi cứu Bạch Hổ mụ mụ và đệ muội, trực tiếp hủy tông
phái đã bắt đi người thân của hắn. Hắn nhất định sẽ phải báo đại cừu này.
“Vạn Yêu cốc, tên nghe vô cùng khí phách. Tố Tố tin tưởng,
đại vương nhất định sẽ làm được.” Bạch Tố Tố nghe được, ánh mắt sáng lên, nhìn
về phía Đế Thích Thiên, trong đó còn ẩn dấu một tia si mê cuồng nhiệt.
“Ừm!!” Đế Thích Thiên lại đưa mắt nhìn sơn cốc, sau đó
quay lại nói: “Được rồi, Tố Tố, chúng ta đi cũng đã lâu. Tìm được lối vào rồi,
nên về thông tri cho bọn Xích Hỏa, Bái Nguyệt lập tức mang tộc đàn tiến vào
trong này. Sau khi mọi việc ổn thỏa ta sẽ chỉ cho các ngươi phương hướng tu yêu
chân chính!” Vừa nói hắn vừa vũ động thân hình lực lưỡng quay trở lại thông đạo.
“Đa tạ đại vương!” Bạch Tố Tố nghe hắn nói sẽ dạy bọn họ
tu yêu, cả người kích động đến phát run. Từng chứng kiến qua sức mạnh của Đế
Thích Thiên nên năm người bọn họ vô cùng chờ đợi có ngày bản thân cũng được như
vậy. Nên nàng kích động cũng là có đạo lý.
Nàng thầm nghĩ trong lòng: Đại vương, chờ Tố Tố tu hành,
sau này có sức mạnh rồi nhất định sẽ hỗ trợ cho ngài thật tốt.
Trên đường đi tới đây, tuy rằng không ai nói ra nhưng
trong lòng tất cả đều có chung một khát vọng, đó là khát vọng về sức mạnh. Mỗi
lần nguy hiểm, bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Đế Thích Thiên ra tay ngăn cản, cái
tư vị đó khiến họ cảm thấy mình vô cùng yếu đuối. Dù sao thì bọn họ đều có linh
tính, có trí tuệ.
Nếu thần phục Đế Thích Thiên, bọn họ vừa được Đại vương bảo
hộ, hơn nữa còn được đại vương truyền thụ phương pháp tu yêu, từ đó có thể vì đại
vương mà cáng đáng nguy hiểm.
Lần trước có con thỏ dẫn đường nên Đế Thích Thiên đều
mang phương hướng khắc sâu vào trí nhớ. Nên khi trở lại cũng không có gặp khó
khăn gì, hai người thuận lợi đi qua thông đạo trở ra bên ngoài sơn mạch.
Khi Đế Thích Thiên và Tố Tố quay lại chỗ các tộc quần tụ,
bọn Xích Hỏa cũng đang cẩn thận tuần tra xung quanh, sợ có sự phát sinh.
“Đại vương, ngài có tìm được thông đạo hay không?” Ưng
Không khẩn trương hỏi. Dù sao sơn cốc kia cũng là hắn phát hiện ra và đưa mọi
người tới. Nếu không tìm ra thông đạo thì mọi cố gắng mọi người vừa trải qua trở
thành uổng phí.
“Mọi người nhanh chóng chuẩn bị, thông đạo ta đã tìm ra.
Bổn vương cũng đã vào trong sơn cốc mà ngươi nói. Hiện tại không thể ở nơi này
quá lâu, chúng ta sẽ lập tức tiến và sơn động và tiến vào cốc.”
Các tộc đàn vốn đã có chuẩn bị nên vừa nghe Đế Thích
Thiên nói vậy thì tất cả đều vô cùng mừng rỡ. Đám thủ lĩnh tự mình chấn chỉnh đội
ngũ rồi theo Bạch Tố Tố đi vào trong sơn động. Xà đàn theo Tố Tố đi đầu tiên.
Tiếp theo là tới tộc đàn của Bái Nguyệt, hầu đàn đi sau cùng. Ưng Không cùng
đàn của hắn trực tiếp bay vào trong sơn cốc. Đế Thích Thiên vẫn đứng ở bên
ngoài quan sát. Hắn phải đợi cho các tộc đàn đi qua, sau đó tự thân lấp đường
vào thông đạo, như vậy mới đảm bảo được an toàn cho mọi người ở bên trong.
Đứng ở chân núi, đôi mắt Đế Thích Thiên vẫn không ngừng
quét quanh bốn phía.
“Là thứ gì đây, tại sao đến giờ vẫn còn đi theo ta?” Mấy
ngày liền hắn đều cảm thấy ánh mắt theo dõi bọn hắn không hề biến mất, ngược lại
còn gia tăng, tựa hồ không chỉ có một kẻ theo dõi mà có đến vài kẻ. Hắn đã cẩn
thận tìm kiếm nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra sự tình gì, điều này khiến
Đế Thích Thiên cảm thấy vô cùng hoang mang.
Hắn chỉ có thể chắc chắn bản thân đang bị theo dõi, và kẻ
đó vẫn không ngừng đi theo cả bọn, chỉ sợ là đang tìm cách để nhìn ra sơ hở của
bọn hắn. Điều này khiến cho Đế Thích Thiên nhiều ngày nay một chút thả lỏng
cũng không dám.
“Hừ, mặc kệ là cái gì, đợi ta vào động rồi lấp lối vào lại,
xem ngươi có năng lực gì đục đá mà qua.”
Địch nhân không dám quang minh chính đại hiện thân mà chỉ
âm thầm theo dõi, lại không biết khi nào thì bọn chúng tấn công, địch nhân kiểu
này dễ khiến cho kẻ thù bị tiêu hao tinh lực vì lo lắng đề phòng. Dù sao, không
một ai có khả năng phòng thủ kín kẽ cả đời được.
“Xèo xèo.”
Con chuột đang giám thị bọn Đế Thích Thiên đi qua sơn động,
trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, vội theo địa đạo chạy trở về.
Trở về đến động nơi Thử vương ở, con chuột này vừa thở hổn
hển vừa đem sự tình nói ra.
“Bọn họ đi xuyên qua sơn động, đã đi vào trong núi?” Thử
vương ánh mắt âm lãnh, không ngừng lóe ra quang mang, nói: “Thử Đại, ngươi trực
tiếp mang theo thử binh giám thị xung quanh, xem có thể đào ra đường vào trong
hay không? Bay đâu, tụ tập thử binh, chuẩn bị tới tế đàn tắm rửa thần quang.”
Sau khi phân phó xong, thử vương nhảy khỏi vương tọa, đi
qua vô số ngõ ngách, sau khi dời một khối đá ra, trước mặt hắn lộ ra một động
khẩu. Thử vương thấy động khẩu mở ra thì lập tức nhảy vào, thân hình cực đại lập
tức biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn đi xuyên qua thông đạo, không lâu sau tới một địa
phương nhỏ hơn chỗ hắn ở, ánh sáng chan hòa. Bên trong, ở ngay giữa có một tế
đàn cao ba thước hình bát giác, được xây dựng bằng một khối khoáng thạch cổ
quái.
Thử vương đi tới tế đàn, nằm sấp xuống trước rồi ngẩng đầu,
dáng vóc nhìn vô cùng tiều tụy, nhìn về phía vật phẩm đặt ở nơi cao nhất của tế
đàn.
Đó là một hạt châu lớn, toàn thân mang màu vàng đất sét,
trên thân lưu quang ẩn ẩn lưu chuyển như mặt nước, nhìn vô cùng thần bí. Hơn nữa,
trên mặt hạt châu cũng không ngừng tỏa ra hoàng quang tràn ngập khắp tế đàn.
Đắm chìm trong thần quang, Thử vương hưởng thụ hô hấp mấy
cái, nhất thời toàn thân hắn biến thành màu vàng đất, ánh mắt trở nên vô cùng
thành kính, và cũng vô cùng thư thái, tựa hồ như đang ở trong một trạng thái vô
cùng vi diệu.
Hạt châu kia vốn do thử vương vô tình tìm ra được, xuất xứ
vô cùng thần bí.
Lúc thử vương tìm ra hạt châu này thì hắn vẫn chỉ là một
con chuột bình thường. Khi đó hắn cả ngày chỉ lúi húi đào đất tìm kiếm thức ăn.
Một lần vô ý, hắn đã đào được vào một cái động, sau đó toàn thân rơi vào trong
động đó.
Động cao vài thước, nếu là bình thường chắc chắn hắn đã
ngã chết rồi, không thịt nát xương tan cũng là may mắn lắm. Nhưng khi hắn rơi
xuống, trong động rộng rãi lại có một hạt châu màu vàng đất. Hạt châu đột nhiên
tỏa ra quang mang, quang mang chiếu lên người hắn khiến cho hắn rơi xuống mà
không bị thương. Điều này làm hắn vô cùng kì quái.
Thần kỳ hơn nữa, sau khi được thần quang chiếu lên, hắn bắt
đầu nảy sinh ra linh tính, hơn nữa theo thời gian, trí tuệ của hắn so với linh
thú bình thường thì lớn hơn rất nhiều. Từ đó, mỗi lần tắm qua thần quang, hắn sẽ
có cảm giác lực lượng của bản thân lại tăng thêm một ít. Điều này càng làm cho
hắn khẳng định, hạt châu này là một kiện bảo bối.
Thống nhất thử tộc, lên làm thử vương, lại tại nơi này kiến
tạo một tế đàn, đặt hạt châu lên trên, mỗi ngày đều đến tắm dưới thần quang nửa
canh giờ. Cho đến hôm nay, mặc dù không có tu luyện công pháp gì nhưng chỉ
trong mười mấy năm thời gian, thực lực của hắn đã lên tới tinh quái đỉnh phong.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù thần quang có thể giúp hắn tăng
cường lực lượng, nhưng lại không thể giúp hắn tấn chức trở thành yêu thú. Nên hắn
cấp thiết muốn tìm ra một linh thú tinh quái khác để ăn thịt, có như vậy mới có
khả năng đột phá bình cảnh. Đó là lý do hắn đặt Đế Thích Thiên vào tầm ngắm.
“Ăn thịt hắc hổ, ta sẽ trở thành yêu thú.”
Trong mắt thử vương lóe ra quang mang sắc bén.
“Phanh!!”
Sau khi thấy các tộc đàn đã đi vào trong động, Đế Thích
Thiên tìm một tảng đá lớn, dùng yêu lực ngưng tụ lên hổ trảo, sau đó đem tảng
đá đến động khẩu, dùng yêu lực đem tảng đá hòa tan, dung hợp hoàn toàn với thạch
bích xung quanh làm thành một thạch bích hoàn chỉnh. Động khẩu đã hoàn toàn bị
phong ấn.
“Được rồi, người bình thường dù sao cũng khó mà nhìn ra
nơi đây từng có một động khẩu.”
Sau khi phong kín động khẩu, Đế Thích Thiên phát hiện ra
ánh mắt theo dõi cuối cùng cũng tiêu thất. Điều này làm hắn thở phào một cái
trong lòng, nhưng cũng không quá lạc quan. Hắn đoán sự tình không đơn giản như
vậy, chỉ sợ là sẽ còn chuyện phát sinh.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào trong
sơn động, hướng Vạn Yêu cốc mà đi.
Sơn cốc tuy rằng đã nhìn qua, nhưng cũng chưa thực sự xem
xét kĩ càng nên hiện tại Đế Thích Thiên muốn dạo một vòng xung quanh xem sao.
No comments:
Post a Comment