“Nói ra thật xấu hổ.” Chung Vân Phi nghe vậy trên mặt có
chút xấu hổ nói tiếp: “Vãn bối học hệ chưa thông, có sư môn tài bồi nhưng linh
thú kia quả thực có chút cổ quái, linh trí rất cao, chỉ sợ không thua kém gì
con người. Hơn nữa, hắn còn có khả năng vận dụng yêu lực, mà từ trước tới nay
trong yêu tộc, nếu không tấn chức thành yêu thú thì vô pháp vận dụng yêu lực.
Vân Phi có thể khẳng định thực lực của hắn trong đám tinh quái chắc chắn đứng
hàng đầu.”
Đối với việc thua bỏ chạy trước mặt Đế Thích Thiên hắn
cũng không phủ nhận mà thẳng thắn thừa nhận, nhưng cũng đem nghi hoặc trong
lòng nói thẳng ra.
“Vãn bối lần này xuống núi, trên đường đi giết không ít
tinh quái, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp phải trường hợp cổ quái như thế.”
Chung Vân Phi bèn đem cuộc chiến với Đế Thích Thiên kể qua một lần.
Sở Vân đứng ở một bên nghe chuyện, hai mắt càng lúc càng
sáng lên, gương mặt kích động, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chung sư huynh, hắc hổ
mà huynh đụng phải có phải trên trán có chữ Vương màu tím. Hơn nữa hình thể hắn
lại vô cùng to lớn?”
Trung niên nhân cùng ba vị lão giả đang nghe Chung Vân
Phi kể chuyện, nghe được thanh âm của Sở Vân, không khỏi đều đưa ánh mắt nhìn
nàng.
Trung niên nhân hơi cau mày, không khí trong hành lang chợt
có chút áp lực, hắn nhìn Sở Vân nói: “Vân nhi, ngươi quên đây là đại đường nghị
sự, ngươi không thể xen vào. Hừ, lần này ta bỏ qua, nếu còn lần sau nữa thì tự
mình tới Tư Qua nhai trên Tư Qua ba tháng.
Sở Vân nghe được ba chữ “Tư qua nhai” thì trong mắt không
khỏi hiện lên một tia e ngại, vội vàng lè lưỡi nói: “Biết rồi, cha! Vân nhi lần
sau không dám nữa.”
Trung niên nhân này là phụ thân của Sở Vân, cũng chính là
đương kim quốc vương của Sở quốc, Sở Thiên Hành. Sau lưng Sở quốc là Sở gia, một
tu tiên thế gia trong tu tiên giới, trong tộc có Nguyên Anh lão quái tọa trấn.
Sở Quốc đế vương cũng chính là Sở gia gia chủ hiện tại.
Gia tộc có quy củ trong nghị sự đường, Sở Vân không có tư
cách để xen vào.
“Hừ, còn có lần sau?” Sở Thiên Hành nặng nề hừ một tiếng,
lại nhìn Chung Vân Phi nói: “Vân nhi, Chung sư điệt mới đến sơn trang, ngươi
đưa Chung sư huynh đi nghỉ ngơi một chút.”
Sở Vân vừa nghe hai mắt đã sáng lên, nàng còn có nhiều
chuyện muốn hỏi Chung Vân Phi nên lúc này có cơ hội, không chút do dự, lập tức
đáp ứng: “Cha, Vân nhi sẽ đưa Chung sư huynh đi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vân Phi quấy rầy rồi.” Chung Vân Phi nghe được lời này
thì biết Sở Thiên Hành bọn họ còn có việc muốn thương lượng, hắn ở lại không tiện
nên cũng thuận thế lui trở ra.
Sau khi thi lễ, hắn đi theo Sở Vân rời khỏi nội đường.
“Gia chủ, từ Chung Vân Phi có thể thấy Hắc hổ kia nhất định
có trí tuệ cực kỳ cao, hơn nữa còn không giống linh thú bình thường, lại có thể
vận dụng yêu lực. Chẳng lẽ Hắc hổ này chính là hắc hổ mà Vân nhi đã gặp ở Hổ
Khâu sơn mạch?” Ngồi ở phía dưới, Sở gia đại trưởng lão Sở Dự băn khoăn hỏi.
“Trong điển tịch lưu truyền ngàn năm của gia tộc có ghi lại,
Yêu tộc tại thời kỳ thượng cổ chỉ cần có linh tính là có thể tu thành yêu,
nhưng chân chính có thể hiểu được tu yêu bí pháp thì tại yêu tộc chỉ có thể đếm
trên đầu ngón tay. Một linh thú bình thường lớn lên ở Hổ Khâu sơn mạch như thế
làm sao có thể có trong tay bí pháp như thế? Ta lo lắng hắc hổ này không chừng
chính là dị chủng trong Yêu tộc.” Nhị trưởng lão Sở Nam trên mặt cũng hiện lên
một tia lo lắng.
“Ha ha.” Tam trưởng lão ngồi ở cuối cùng chợt cười nói:
“Đại ca, nhị ca, có phải hay không đã lo lắng quá nhiều rồi. Cho dù nó có chút
quái dị đi, nhưng trên Tử Kim Đại lục này Yêu tộc có thể gây ra cái sóng gió gì
được. Ngoại trừ Bát đại yêu vương, căn bản cũng không còn ai có thể khiến chúng
ta ra tay.”
Nghe ba vị trưởng lão tranh luận, Sở Thiên Hành ngồi ở
phía trên cũng ngưng trọng nói: “Tuy hiện tại Yêu tộc quả thực đã xuống dốc, mạnh
nhất chỉ có Tám yêu vương, không có cách nào địch cùng nhân loại chúng ta được.
Nhưng chúng ta cũng không nên chủ quan. Trong điển tịch có ghi lại thời kỳ Yêu
tộc cường thịnh, đó là một quãng thời gian vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, một khi hiểu
được tu luyện, yêu không hề thua kém tu tiên. Nếu không phải vào thời kỳ thượng
cổ, khi Yêu tộc đang cường thịnh nhưng cường giả Yêu tộc trong một đêm lại triệt
để biến mất, thì chỉ sợ hôm nay trên đại lục làm chủ chính là Yêu chứ không phải
con người.”
Nói đến yêu, hai đầu lông mày của Sở Thiên Hành hơi cau lại,
vẻ mặt đầy kiêng kị.
Sở gia cho tới nay đã có lịch sử mấy ngàn năm, so với nhiều
tông phái thì cực kỳ lâu đời. Tồn tại lâu dài nên nhiều sự tình biết nhiều hơn
bên ngoài rất nhiều. Tỷ như, một số bí văn thượng cổ, nhiều tông phái lớn cũng
không có nhưng trong Sở gia lại lưu truyền không ít.
Truyền thuyết kể lại, thời thượng cổ, Yêu tộc cường giả
thân thể lớn hơn một ngàn trượng, giơ tay nhấc chân có thể làm nghiêng trời lệch
đất. Khi đó, nhân loại vô cùng yếu đuối, không khác gì với tình hình của yêu tộc
hiện đại.
Không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì mà cường giả Yêu tộc
trong một đêm đều biến mất, khiến cho Yêu tộc từ đó dần dần trượt dốc. Nhân loại
cũng theo đó mà quật khởi, thực lực trong thời gian ngắn điên cuồng bành trướng.
Trong nhân loại xuất hiện vô số Phong hoa tuyệt đại thiên kiêu, cuối cùng dẫn
nhân loại đi lên vị trí đứng đầu.
Sau biến cố kinh thiên kia, Yêu tộc bị chèn ép xuống,
truyền thừa cũng không còn nhiều. Cho tới hôm nay, Yêu tộc cường đại chỉ còn là
quá khứ.
Nhưng nhân loại đối với Yêu tộc vẫn có kiêng kị rất lớn.
“Dù thế nào đi nữa, Hắc hổ kia vẫn là tuyệt đối không tầm
thường. Linh thú bình thường làm sao có thể có trí tuệ cao như vậy, Hổ Khiếu âm
ba công, lại có lưỡi đao cổ quái. Theo Chung Vân Phi miêu tả, thực lực công
kích cường đại như thế chắc chắn sẽ khiến không ít người bỏ công ra tìm kiếm.”
Sở Thiên Hành hai mắt thâm thúy khiến cho người khác khó lòng mà hiểu được hắn
đang nghĩ gì.
“Ừ, nghe Vân nhi nói qua, thiếu chủ Lý gia chết dưới hổ
trảo khiến cho trấn bảo của gia tộc là Thông Linh la bàn biến mất. Theo ta thấy,
điều tra về hắc hổ vốn không cần chúng ta đi làm. Chỉ cần lộ ra chút tin tức
cho Lý gia, chắc chắn bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện mà hỗ trợ thôi.”
Nhị trưởng lão khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt hiện
ra quang mang, trong nháy mắt đã nghĩ ra kế miệng sói nuốt hổ, khiến cho Lý gia
đâm đầu đối phó với hắc hổ, bọn họ thì đứng ở phía sau trục lợi.
Thiếu chủ của Lý gia chết đi đối với Lý gia cũng không phải
là chuyện tình to tát, cùng lắm thì sinh một đứa khác. Vấn đề quan trọng chính
là Thông Linh la bàn trong tu tiên giới chính là bảo vật vô thượng, nếu như làm
mất thì đối với Lý gia chính là một tổn thất vô cùng lớn.
Chỉ cần truyền tin ra, cho dù Lý gia biết không phải chuyện
tình tốt đẹp gì nhưng nhất định vẫn nghe theo xui khiến của Sở gia mà đi làm.
“Không sai. Ba vị trưởng lão, các ngươi xem Chung Vân Phi
kia là người như thế nào?” Sở Thiên Hành đột nhiên chuyển chủ đề quay trở lại
Chung Vân Phi.
“Nhân trung chi long!”
“Tư chất hơn người!”
“Chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ trở thành cường giả.”
Trong ngắn ngủi một hồi mà bọn ho có thể cảm nhận rõ tiềm
lực của Chung Vân Phi. Một thân chính khí không nói tới, còn có tư chất tuyệt hảo,
tông môn thì toàn lực bồi dưỡng, có thể đoán được người này tương lai nhất định
sẽ trở thành một nhân vật thiên kiêu.
Tại Vạn Yêu cốc, Đế Thích Thiên không biết rằng cách đó vạn
dặm lại có người hứng thú với hắn như vậy.
Lúc này, hắn đang ở trong động, nằm trên một khối da lông
mềm mại, Khâm thiên bảo hạp đặt trước người. Hai hổ trảo của hắn duỗi ra, không
ngừng sắp xếp đồ hình trên bính đồ cơ quan, thỉnh thoảng lại dừng lại trầm ngâm
thôi diễn, cảm thấy ổn mới lại tiếp tục làm.
Tên của cái hộp này nhờ khi trước nghe Hồ Vương Thiên
Hương cùng Thanh Vân lão đạo đôi co mới biết, hơn nữa, hắn còn tận mắt thấy họ
vì cái hộp này mà truy đuổi nhau không chết không thôi.
Có thể làm cho hai vị cường giả như vậy động tay động
chân, nếu nói chỉ là vật phàm thì Đế Thích Thiên sẵn sàng đập đầu vào đậu hũ chết
tươi.
Trên đường di chuyển vì cảnh giác nguy hiểm nên hắn cũng
không có thời gian rảnh rỗi sắp xếp đồ hình này, hiện tại bây giờ mới bắt đầu
tiếp tục công việc.
Một bính đồ bị cắt thành hơn ngàn khối, công trình lắp
ghép lại đúng là vô cùng gian nan.
Do lòng hiếu kỳ thôi thúc nên Đế Thích Thiên mới có động
lực hoàn thành cái chuyện tình cơ hồ không có khả năng hoàn thành này.
“Trong Khâm Thiên Bảo Hạp này rốt cục chứa cái gì đây?”
Đế Thích Thiên từng âm thầm đoán: “Là một pháp quyết tu
luyện thần kỳ? Là một pháp bảo uy lực cường đại? Hay là đan dược trân quý?”
Ai cũng có lòng hiếu kỳ, nếu không phải có lòng hiếu kỳ ấy
thì Đế Thích Thiên cũng không quyết tâm mở cho bằng được bảo hạp này.
Một tháng thôi diễn, hắn với bính đồ đã ghi nhớ rất sâu,
mọi phương án đều nhớ rõ trong đầu. Hổ trảo nhanh chóng lại duỗi ra sắp xếp đồ
hình, một khối, lại một khối liền lại với nhau.
Hơn một canh giờ sau, trên hộp báu đã có một ít đồ án chậm
rãi hiện ra.
No comments:
Post a Comment