Hắn cũng từng là con người, hiểu rõ cái gì là “chim chết
vì mồi, người chết vì tham ”, kể cả trước mặt là núi đao biển lửa cũng không thể
khiến đám người kia bỏ đi.
Liệp sát như thế này chỉ có thể doạ số kẻ nhát gan hoặc
tu vi thấp mà thôi
Nhưng nếu tiếp tục, sẽ làm cho người tu tiên trở nên căm
phẫn, liên hợp với nhau để hành động. Đến lúc đó, đoàn đội sẽ càng thêm khổng lồ,
lực lượng toàn bộ cũng sẽ càng mạnh. Đồng thời cũng dẫn dụ cao thủ trong đám tu
sĩ lộ mặt. Cho nên loại liệp sát quy mô nhỏ đương nhiên không cần tiếp tục nữa.
“Lúc trước, ta cố ý để cho tên tu sĩ kia chạy thoát, chắc
hẳn tin tức đã truyền đến tai những tu sĩ khác. Đám này có lẽ sẽ tụ tập lại, bố
trí cục diện đem ta dẫn dụ vào, sau đó hạ sát ta.”
Đế Thích Thiên cố ý để cho tên tu sĩ trông thấy hắn chạy
thoát chẳng nhẽ lại không tính đến những chuyện sẽ phát sinh? Trong đầu hắn
không ngừng tính toán các loại khả năng. Rất có thể đám tu sĩ kia sẽ bố trí cục
diện rồi dụ hắn xuất hiện, như vậy sẽ làm cho đại bộ phận tu sĩ trong núi tụ tập
một chỗ.
Nghĩ đoạn, trong nội tâm hắn âm thầm cười lạnh: “Bất quá,
cái này vốn là kết quả ta mong muốn. Hắc hắc…Tụ tập cùng một chỗ, rất đúng ý
ta…”
Muốn bố cục với hắn? Không có cửa đâu!
Đế Thích Thiên sau khi biết được nguyên nhân chính khiến
các tu sĩ tụ tập ở Nam Man là vì Thông Linh La Bàn trên người mình thì trong
lòng liền hiện ra một kế hoạch.
Van Yêu Cốc là căn cứ của hắn, tuyệt đối không thể để người
tu tiên phát hiện ra được. Mà đám người này đến là vì Thông Linh La Bàn, nhất định
sẽ không từ bỏ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Hắn nếu chỉ ẩn thân
trong cốc, không sớm thì muộn cũng có khả năng bị người khác phát hiện.
Hắn chỉ có hai sự lựa chọn. Một là buông tha cho Thông
Linh La Bàn. Như vậy kết quả rất đơn giản, đám tu tiên giả nhất định sẽ bị la
bàn hấp dẫn, tự nhiên sẽ rời đi Nam Man. Bất quá, một bảo vật tốt như vậy, Đế
Thích Thiên cũng không tính đến việc vứt bỏ.
Thứ hai, cường hoành chấn lui tất cả tu tiên giả. Nếu chỉ
dựa vào một mình Đế Thích Thiên thì không thể làm nổi điều này, thế nên hắn đã
vạch ra một kế hoạch kinh nhân.
Hắn muốn sử dụng lực lượng của toàn bộ Nam Man Sơn Mạch!..
Nam Man kéo dài vô tận, linh khí so với những nơi khác dư
thừa hơn rất nhiều, từ đó đản sinh ra vô số yêu thú lực lượng cường đại. Đơn cử
nhất là lúc Đế Thích Thiên vừa tấn chức yêu thú, đã phát hiện ra một vài yêu
thú có lực lượng không thua gì mình.
“Nam Man sở dĩ có thể sừng sững nhiều năm như vậy, khẳng
định có kẻ đứng sau chống đỡ. Mượn cỗ lực lượng này, còn sợ không đuổi được đám
người tu tiên kia sao?”
Thân thể những tu sĩ bị giết có Luyện Yêu Đỉnh tự động
luyện hoá, mỗi giờ mỗi khắc đều đang không ngừng gia tăng yêu nguyên cho Đế
Thích Thiên. Về điểm này, hắn không quá mức để tâm.
Lúc này trong Yêu Phủ, tiểu đỉnh xanh ngọc đang đều đều
xoay tròn, bốn phía còn có ngọc quang quấn quanh hệt như một cái ngọc đái, mỹ lệ
vô song. Ở trong đỉnh chứa hai mươi cỗ thân thể, toàn bộ đều chưa luyện hoá
xong. Mỗi khi Luyện Yêu Đỉnh xoay một vòng lại rút đi một chút tinh khí, huyết
nhục trân mấy cỗ thi thể đó. Hiện tại đã có vài cỗ trở thành khô lâu.
Quá trình luyện hoá chú trọng vào chất lượng, đợi đến lúc
những thân thể này toàn bộ bị luyện hoá thành tinh khí, tiến hành ngưng tụ
thành yêu dịch, yêu nguyên thì trong một khoảng thời gian ngắn, tu vi của Đế
Thích Thiên sẽ có sự tăng trưởng lớn.
Dù tốt xấu gì thì cũng là tinh khí cùng tu vi của hơn mười
hai tu sĩ Luyện Khí kỳ cộng lại.
Phải biết rằng một người, bất kể chết như thế nào thì
tinh khí trong cơ thể cũng không thể tiêu tán ngay được. Đây lại còn là người
tu tiên, linh khí chân nguyên trong cơ thể cũng sẽ tán nhập vào trong máu thịt
quanh thân, chỉ cần trong một thời gian nhất định, khẳng định thân thể vẫn còn
chứa phân nửa tu vi của hắn khi còn sống. Luyện hoá xong, sẽ thu được yêu
nguyên đáng kể.
“Hoắc!”
Đế Thích Thiên nhanh chóng tiến vào vùng sâm lâm rậm rạp
phía bắc. Khi tấn chức yêu thú, phương bắc là nơi phát ra tiếng quạ đen, xem ra
là yêu thú ở gần hắn nhất.
Cho nên, hắn quyết định đi về phía bắc trước tiên.
… …
“Có nghe tin tức gì không? Lý gia đã biết được yêu thú
nào hai ngày nay không ngừng sát hại tu sĩ rồi đó, chính là con Hắc Hổ kia. Hiện
tại Lý gia đang muốn thiết hạ mai phục ở Nhất Tuyền Thiên, đem yêu hổ dụ ra…”
“Còn chờ cái gì nữa? Thông Linh La Bàn ở trên thân yêu hổ,
Lý gia ra tay nhất định là muốn thu lại la bàn. Lần này chúng ta đến Nam Man
không phải là muốn có la bàn sao? Đi, cùng đi nhất tuyền thiên!...”
“Nói rất đúng, Lý gia đã đánh mất thì chính là vật vô chủ,
không thể để cho Lý gia vượt lên trước được!...”
Không biết từ khi nào, trong đám tán tu đột nhiên lưu
truyền một tin tức chấn động. Nội dung là Lý gia đã tìm được tung tích của yêu
hổ, muốn bắt đầu thiết hạ mai phục, vân vân….
Nhất thời, tất cả tu sĩ phân bố khắp nơi trong dãy núi đều
không hẹn mà cùng nhau tiến về Nhất Tuyền Thiên.
Nhất Tuyền Thiên, vốn là một hạp cốc nằm trong dãy núi
Nam Man. Hạp cốc này thật ra là do một ngọn núi cực lớn, không biết vì sao vỡ
ra làm đôi, chính giữa khe hở hình thành một cái hạp cốc. Ngoài sức tưởng tượng,
bên trong lại có một khu vực tựa như sơn cốc, cực kỳ rộng lớn.
Quả thực không thể không thán phục sức sáng tạo của thiên
nhiên.
Trong cốc, Lý ngoan hướng Tứ Trương lão cười nói: “Tứ Trưởng
lão quả nhiên mưu trí cao thâm. Chúng ta truyền ra lời đồn, dẫn toàn bộ tu sĩ
trong sơn mạch hướng đến Nhất Tuyền Thiên. Nếu như yêu hổ muốn tập kích người,
nhất định sẽ tới đây, hoàn toàn không cần đệ tử Lý gia đi mạo hiểm. Cao, quả
nhiên là cao.”
“Đám tán tu kia đúng ngu xuẩn, ngay cả Lý gia chúng ta mà
cũng dám có chủ ý…Lần này chúng ta sẽ quét sạch một mẻ…Ha ha, đúng là một mũi
tên trúng hai con chim, đem tất cả chôn xương trong Nhất Tuyền Thiên”
Trên mặt Tứ Trưởng lão lộ ra thần sắc âm lãnh, làm cho bất
kể ai nhìn thấy cũng lạnh thấu xương.
Lý Ngoan cũng nhìn Tứ Trưởng lão cười cười, mang theo một
cỗ âm mưu ý nhị.
… …
Tại phương bắc của Nam Man, có một tuyệt địa gọi là Khô Cốt
hoang nguyên. Nói hoang nguyên, kỳ thực cũng không giống rộng lớn như thảo
nguyên mà chỉ như một ngọn núi lớn mà thôi.
Trên mặt đất, ngàn vạn xương khô chất thành từng đống cao
thấp khác nhau, khiến người ta có một loại cảm giác âm u như địa ngục. Xương
khô có dài có ngắn, cho thô có mảnh, đủ loại hình dáng, chỉ cần thoạt nhìn có
thể thấy được khi còn sống nhất định không phải sinh linh bình thường.
Thật làm cho người ta rùng mình ớn lạnh.
Ở trên không trung tràn ngập một tầng khí màu đen trôi nổi,
lừng lững bất động, càng khiến cho khung cảnh thêm phần ma quái.
Đừng nói là người, cho dù là động vật cũng sẽ không có
loài nào tình nguyện đi qua nơi này. Tuyệt địa như vậy theo lẽ thường sẽ hoàn
toàn không có thực vật sinh trưởng, thế nhưng vẫn tồn tại ngoại lệ.
Trong mảnh đất ở hoang nguyên chứa toàn xương khô này lại
có một loại cây quái thụ đáng sợ dị thường mọc lên, đương nhiên sẽ không hề giống
những cây cối bình thường. Từ thân cây đến đầu gỗ toàn bộ đều do xương cốt nối
lại, những xương cốt này kỳ hình quái trạng, hung dữ vô cùng. Người nhát gan
nhìn một cái khẳng định liền bị doạ cho hồn phi phách tán, lập tức hôn mê.
Quái thụ này tên gọi là Vạn Cốt Phệ Hồn Thụ, hung danh
lan xa, ai nấy đều táng đởm kinh hồn. Trên hoang nguyên cũng chưa tới một ngàn
cây, tuy mọc thưa thớt nhưng tà khí của nó không giảm đi chút nào.
No comments:
Post a Comment