Đám tu sĩ vừa nghe Hắc Viên Vương văng tục, tức đến tái mặt.
“Phải giết chết con hắc khố nhà ngươi”
“Đánh hội đồng nó đi, dám coi rẻ chúng ta, tội này không
thể tha được.”
Nhất thời, đám tu sĩ lửa giận bốc lên ngùn ngụt, rút ra
linh phù, đồng loạt tung ra. Từng đạo giống như đống giấy lộn bay tán loạn
trong không trung, rồi nhanh chóng biến thành công kích sắc bén. Các loại Viêm
cầu, phong nhận, băng kích…từ lớn đến nhỏ, quang mang đủ màu, mang theo khí thế
phô thiên cái địa ập tới Hắc Viên Vương.
Với thân hình khổng lồ của Hắc Viên Vương, những đạo công
kích này căn bản không có khả năng đánh trượt. Công kích dày đặc, nháy mắt đã
đem gã vây vào giữa.
“Rống!”
Trong mắt Hắc Viên Vương loé ra một cỗ hung diễm, không hề
để ý tới vô số công kích đang lao tới mình, chân trái đạp mạnh một cái khiến mặt
đất rung động kịch liệt, tạo ra những vết nứt giống như lưới nhện điên cuồng
lan ra bốn phía. Một cái viên trảo khổng lồ, đen kịt giơ lên cao, yêu khí từ
bên trong không ngừng tuôn ra, bao xung quanh viên trảo.
Bên trong yêu khí, viên trảo đột nhiên phóng to đến vài
chục thước, móng vuốt sáng bóng giống như hắc sắc quang trạch, toàn bộ lông ở
phía trên viên trảo không khác gì mũi châm dựng lên thẳng đứng. Trong lúc viên
trảo bành trướng, bốn phía không ngừng vang lên những tiếng nổ kịch liệt.
“Dám đánh chủ ý lên Nam Man Sơn Mạch, đi chết đi cho ta.”
Bộ dạng Hắc Viên Vương vô cùng dữ tợn, một trảo vỗ xuống,
bao trùm lên khoảng hơn trăm tên tán tu.
“Rầm rầm rầm!”
Các loại pháp thuật công kích của đám tu tiên giả giống hệt
như pháo hoa, vừa huyễn lệ vừa đầy uy lực, nhưng vì quá nhiều pháp thuật cùng
công kích một lúc cho nên khung cảnh trở nên dị thường kì quái. Hoả cầu nóng,
khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng cao, gặp huyền băng thuật lại nhanh
chóng chuyển lạnh. Cùng lúc đó, viên trảo của Hắc Viên Vương vỗ xuống, tất cả
công kích này đều đồng loạt đánh lên người gã.
Dưới áp lực ghê hồn này, toàn thân Hắc Viên Vương hắc
quang lập lòe, từng khối cơ thể kịch liệt rung động, tuy nhiên hắn tuyệt không
lùi nửa bước. Ngược lại, một trảo kia lại giống như ngọn núi lớn, nhanh chóng
đè xuống.
“Má ơi, cứu!”
“Kinh khủng quá. Thân thể của ta không nhúc nhích được.”
Hơn trăm tên tu sĩ nhìn Viên trảo ầm ầm rơi xuống, sợ hãi
tột cùng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bốn phía đều bị một cỗ lực lượng
đáng sợ giam cầm, muốn tránh đi cũng không thể nhúc nhích.
“Ầm ầm!”
Đáp tu sĩ hứng đòn chỉ là một số tu sĩ cấp thấp, thân thể
tuy mạnh hơn người bình thường nhưng so với đám yêu thú này quả thực là kém rất
xa. Một trảo này vỗ xuống, toàn bộ tu sĩ trong nháy mắt bị đập thành bánh thịt
dẹp lép, huyết quang văng tứ tung.
Lực lượng khiến cả một vùng nghiêng ngả, một cái hố sâu cả
trăm thước xuất hiện.
“Công kích của các ngươi chỉ đủ gãi ngứa cho Hắc Viên
Vương ta. Có chút thực lực như vậy mà cũng muốn ra tay với Yêu tộc trong Nam
Man, đúng là muốn chết.” Hắc Viên Vương duỗi trảo, vỗ vỗ lên ngực. Trên thân gã
có không chỗ bị cháy xém nhưng không hề có bất cứ một vết thương nào. Lực phòng
ngự của đầu Yêu thú này quả thực quá mạnh. Gã lè lưỡi, liếm liêm môi, sát khí
nháy mắt tăng vọt.
“Má ơi, thật là đáng sợ, pháp thuật không tổn thương được
nó vậy thì đánh tiếp như thế nào đây?”
“Thân thể Hắc Viên Vương này quá cường hãn, phòng ngự quá
kinh khủng, tu sĩ Luyện Khí kỳ như chúng ta căn bản không có biện pháp đánh
nó.”
Một lượng lớn tu tiên giả thần sắc hoảng sợ kêu lên. Chỉ
trách bọn họ số đen, gặp phải Hắc Viên Vương da dày thịt béo, lực lượng kinh
người lại còn có lực phòng ngự vô cùng mạnh. Hắn trong đám yêu thú cũng đã ở tốp
đầu rồi.
“Mọi người đừng nhụt chí, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất
định có thể chém chết con yêu viên này” Chung Vân Phi thấy các tu sĩ bắt đầu hoảng
loạn trước Hắc Viên Vương, vội vàng kêu lên, lập tức rút kiếm khỏi vỏ.
“Thương!”
Một tiếng giòn tan vang lên, kiếm quang chói mắt phóng thẳng
lên trời, luồng khí bạc trắng như tuyết loé ra bốn phía.
Kiếm rời vỏ, Chung Vân Phi nhanh như chớp xuất ra một đạo
kiếm ấn, mắt nhìn về phía Hắc Viên Vương, lạnh lùng quát: “Chém yêu kiếm quyết
- thức thứ nhất, Ngọc liên trảm yêu!...”
Thân kiếm lập tức rung lên kịch liệt, vô số kiếm quang bắn
ra, hào quang không khác nào mặt trời, vừa xuất hiện đã khiến người khác không
cách nào mở mắt ra được.
Lúc này, hàng trăm đoá hoa sen trong suốt như ngọc không
ngừng ngưng tụ lại, bạch quang vừa tiêu tán, số lượng ngọc sen đã tăng lên kinh
người. Từng cánh hoa trắng như tuyết lả tả rơi xuống từ những đoá ngọc sen, mỹ
lệ vô song.
Trong nháy mắt, muôn vàn cánh hoa được ngọc sen tạo ra
giăng khắp trời. Cánh hoa trắng muốt, từ từ rơi xuống, đem Hắc Viên Vương vây lại.
“Hắc Viên Vương, chú ý một chút, những cánh hoa này toàn
bộ đều do kiếm khí ngưng kết thành, lực công kích rất lợi hại, ngạn vạn lần
không thể khinh thường.” Nhìn một trời đầy hoa sen, Đế Thích Thiên nhớ lại lúc ở
trong sơn cốc cùng Chung Vân Phi đánh một trận, đám hoa sen xinh đẹp này dễ
dàng đả thương yêu thể của hắn, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.
Những việc trên, nói thì dài nhưng kỳ thực chỉ xảy ra
trong chớp mắt, vừa lúc Đế Thích Thiên cùng Mỹ Đỗ Toa đuổi tới.
“Giết!”
Ánh mắt Mỹ Đỗ Toa quét qua một lượt đám tu sĩ đang tụ tập,
cắp đôi đỏ mọng khẽ mở, lạnh lùng phun ra một chữ duy nhất. Một chữ này, khiến
tất cả tu sĩ nghe được cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể không tự chủ được rùng
mình một cái.
Nói xong, Mỹ Đỗ Toa cũng không tự mình ra tay, chỉ nhẹ
nhàng hất mũ áo choàng, lập tức, đầy một đầu xà đột nhiên kịch liên động đậy,
không ngừng thoát ly ra bên ngoài.
Những độc xà này rơi xuống mặt đất, liền giống như chiếm
được một cỗ lực lượng to lớn, thân hình nhỏ bé kịch liệt bành trướng.
“Xùy xùy xùy!...”
Độc xà trong khoảng khắc biến thành cự mãng. Đám cự mãng
này trên thân mang khí tức sinh mệnh cường đại, tuyệt đối không phải ảo ảnh. Mất
trăm con sau khi biến đối thành cự mãng, hung hăng xông vào đám tu sĩ.
“Quả nhiên mỗi vị yêu thú đều sở hữu những năng lực ghê gớm
riêng. Hắc Viên Vương lực lượng mạnh mẽ, phòng ngự chắc chắn. Mỹ Đỗ Toa thì lại
có đám độc xà có thể hoá thành cự mãng.” Nhìn tình cảnh trước mắt, nội tâm Đế
Thích Thiên không khỏi rung động. Vốn đã biết rõ, có thể trở thành vương giả
trong yêu thú, không có người nào đơn giản nhưng tận mắt nhìn thấy thì bọn họ
thực sự còn cường đại hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
“Hừ, đám tu tiên giả này đánh chủ ý lên ta cùng Thông
Linh Là Bàn, hiện giờ nhân lúc các vị yêu thú tề tựu đầy đủ, ta phải giải quyết
mối họa này” Đế Thích Thiên lộ ra thần sắc lãnh khốc. Giết chóc đối với hắn có
lợi vô cùng. Nhiếp hồn có thể tăng cường vương vân tử sắc còn thân xác thì luyện
hoá thành tinh khí, tăng trưởng tu vi.
"Kỳ giới càn khôn, hải nạp bách xuyên, nhiếp!
!"
Tại thời khắc Đế Thích Thiên chuẩn bị ra tay, đột nhiên
giữa không trung truyền đến một thanh âm gào thét. Tiếp theo, bạch quang loé lên,
thân hình hắn bị một cỗ lực lượng thần bí bao vây, nhưng chớp mắt liền biến mất
“Đây là cái gì?”
Hắn cẩn thận xem xét, thấy chân mình đạp lên một mảnh bạch
ngọc. Hơn nữa, ở phía trên bạnh ngọc còn có một đường cong dài hẹp, kỳ dị vô
cùng.
No comments:
Post a Comment