“Ca ca, ta đã tìm nhiều nơi nhưng không thấy Phỷ tỷ tỷ,
hy vọng nàng đừng xảy ra chuyện." Tiểu Bạch lo lắng nhìn Đế Thích Thiên,
khóc nức nở nói.
"Đừng lo, có lẽ Phỉ tỷ tỷ ngươi chỉ đi lạc đâu đó
trong cốc, ca ca sẽ lập tức cho Ưng Không đi tìm, chỉ cần nàng còn ở trong cốc,
nhất định sẽ tìm thấy." Đế Thích Thiên giơ tay ôm lấy Tiểu Bạch, vỗ vỗ đầu
nàng, nói: "Yên tâm, Tử Phỉ cô nương mang ngươi mang trở về, ta tuyệt đối
sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”
"Ân!!!" Tiểu Bạch nhu thuận gật đầu.
Đế Thích Thiên cũng không nói gì thêm, mà nhanh chóng ra
khỏi động phủ thông báo cho Ưng Không. Ưng Không lập tức triệu tập toàn bộ bầy
ưng, bay vờn khắp sơn cốc. Mấy nghìn con ưng, bao trùm cả không trung sơn cốc,
nguyên một đám đều mở to đôi mắt sắc bén, quét qua từng tấc đất trong cốc, Bạch
Tố Tố cũng mang theo một bầy rắn, hướng mặt đất tìm tòi.
Trên trời dưới đất, toàn bộ đều bao trùm trong phạm vi
tìm kiếm.
Kỳ quái chính là, dù tìm kiếm qua toàn bộ Vạn Yêu Cốc,
nhưng vẫn không phát hiện ra nửa điểm tung tích của Tử Phỉ, dường như nàng đã
lăng không biến mất khỏi sơn cốc. Phải biết rằng, tại cửa ra, đều có thủ vệ đứng
canh, những thủ vệ nấp trong bóng tối cũng không nhìn thấy có người ly khai khỏi
cốc.
Sự biến mất của Tử Phỉ, quả thực là hết sức quỷ dị.
"Lục soát. Xuất cốc đi lục soát, đem phạm vi bao
trùm cả Nam Man, bổn Vương không tin, một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất
khỏi cốc mà không lưu lại nửa điểm dấu vết."
Đế Thích Thiên sắc mặt lạnh băng, ánh mắt lãnh khốc nói.
Trong lòng hắn lại âm thầm suy đoán: Tử Phỉ đến tột cùng là mất tích như thế
nào, mấy ngày nay tuy rằng ta dồn hết tâm tư vào việc tu luyện Huyền Nguyệt Luyện
Hình Thuật, nhưng mà, sự tình phát sinh trong cốc ta đều hiểu rõ, những ngày
này, cũng thường xuyên nhìn thấy Tử Phỉ, nhưng vì sao lại đột nhiên vô cớ biến
mất không còn bóng dáng?
Trong lòng nghi hoặc không thôi, trăm mối vẫn không có lời
giải.
Thời điểm Đế Thích Thiên cho người tìm kiếm khắp nơi, lúc
này, tại phía tây Vạn Yêu Cốc, một tấm bia đá hình vuông đang đứng sừng sững giữa
thiên địa, tràn ra hơi thở viễn cổ mênh mông, lạnh buốt. Đây chính là một tấm
bia mộ.
Đằng sau bia mộ, là một tòa cổ mộ to lớn, chỉ là, hình
dáng cổ mộ này rất mơ hồ, nếu tới gần, sẽ lập tức bị lực lượng thần bí trong cổ
mộ tràn ra ngăn cản, tựa như nó không muốn cho bất luận sinh linh nào tiếp cận.
Mảnh đất này, từ đầu đến cuối đều tràn ngập một loại khí
tức bí hiểm, xung quanh không có một cọng cây ngọn cỏ, đến chim thú cũng tuyệt
tích, là một khu vực đặc biệt hoang vu, hơn nữa, nơi này trước kia bị chính miệng
Đế Thích Thiên phong làm cấm địa, sinh linh trong cốc, không người nào dám tới
gần chỗ này.
Bất quá, hôm nay lại xuất hiện một ngoại lệ.
Chỉ thấy, một nữ hài ăn mặc mộc mạc, lớn lên cũng không
phải thập phần xinh đẹp, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm vào tòa cổ mộ trước mắt.
Xác thực mà nói, là đang nhìn vào bia mộ.
"Thật kỳ quái. Nơi này giống như có cái gì đó đang
kêu gọi ta."
Nữ hài này nếu để cho Đế Thích Thiên nhìn thấy, tất nhiên
sẽ nhận ra, chính là Tử Phỉ mà hắn đang cho người tìm kiếm khắp nơi. Bọn người
Ưng Không ở các địa phương khác trong cốc đều đã tìm qua, nhưng khi đến nơi quỷ
dị này, đều theo bản năng không để ý kỹ, hơn nữa, nơi này vốn là cấm địa trong
cốc, nên không ai dám tùy tiện xông vào.
Vì thế mới không tìm thấy tung tích của Tử Phỉ, nếu không
thì, đã sớm bắt gặp nàng.
"Lạch cạch, lạch cạch!!!"
Tử Phỉ từng bước một tiến về phía bia mộ, tiếng bước chân
thanh thúy, vang vọng bốn phía, đặc biệt quỷ dị. Tấm bia mộ này, lần trước khi
Đế Thích Thiên tới gần, lập tức bị hàn khí kinh người gần như đóng băng, nếu
không phải có tuyệt thế ngọc phôi phóng ra lực lượng thần bí bảo vệ, chỉ sợ khi
đó sinh cơ của hắn đã bị tiêu diệt.
Nhưng cổ quái chính là, lúc Tử Phỉ đến gần bia mộ, bia mộ
cũng không tràn ra chút hàn khí kinh người nào, vẫn sừng sững đứng giữa thiên địa,
tựa như tồn tại từ tuyên cổ.
Vượt qua bia mộ, tòa cổ mộ phía sau cũng hiện ra trước mắt,
phong cách rất cổ xưa, phía trên cửa mộ được đóng kín vẽ đầy các loại đồ văn.
Những đồ văn này, thoạt nhìn đều cực kỳ khủng bố, cánh Thần Ma bị bẻ gãy làm
hai, thiên địa đang sụp đổ, nhật nguyệt đang rơi xuống, ức vạn huyết vũ (mưa
máu) đang trút xuống như mưa.
Một cảnh tượng rất sống động, khiến cho người ta không
rét mà run, trong lòng sinh ra sợ hãi khôn cùng, tựa như đang ghi lại một thời
kỳ nào đó, hoặc một bí ẩn lịch sử nào đó bị vùi lấp trong dòng sông thời gian.
"Rắc rắc!"
Khi Tử Phỉ đến trước cửa mộ, đang muốn cẩn thận dò xét những
đồ văn đáng sợ trên đó, thì, cổ mộ từ ngàn vạn năm qua vốn chưa bao giờ nảy
sinh ra biến hóa, bỗng nhiên lại vang lên một hồi tiếng nổ thanh thúy, cửa mộ ầm
ầm mở ra.
"A!!!"
Lúc cửa mộ vừa mở ra, một cỗ lực lượng thôn phệ không
cách nào kháng cự cũng theo đó tràn ra, hầu như trong chớp mắt, đã bao phủ toàn
thân Tử Phỉ, đem nàng cuốn vào trong mộ. Biến cố xảy ra, Tử Phỉ chỉ kịp phát ra
một tiếng kêu ngắn ngủi, đảo mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
"Phanh!!!"
Vốn cửa mộ đang mở ra, sau một sát na khi Tử Phỉ tiến
vào, đột nhiên đình chỉ, rồi lập tức đóng lại, trong nháy mắt đã khôi phục
nguyên vẹn cảnh tượng ban đầu.
Cổ mộ vẫn là cổ mộ trước kia, bia mộ vẫn là bia mộ trước kia,
vẫn đứng sừng sững giữa trời đất.
Tuyên cổ trường tồn.
Không ai nhìn ra được, nơi đây từng phát sinh qua biến
hóa kỳ diệu.
Ba ngày sau.
Đế Thích Thiên một thân hắc bào, theo gió phấp phới, lộ
ra vẻ cao ngạo bất tuân, đứng trên đồng cỏ rộng rãi trong cốc, trước mặt là bọn
người Bái Nguyệt, Xích Hỏa, Bạch Tố Tố, đang cung kính đứng trước mặt hắn. Tiểu
Bạch cũng thân thiết rúc vào dưới chân hắn.
"Mục đích gọi các người tới đây lần này, chắc các
ngươi cũng đã biết." Đế Thích Thiên gật gật đầu, uy nghiêm nhìn đám thuộc
hạ trước mặt, mở miệng nói ra.
"Vương, ngươi thật sự muốn ly khai sao?" Giọng
nói của Bạch Tố Tố mang vẻ dò hỏi khẩn thiết. Bọn người Xích Hỏa cũng mở to mắt
nhìn hắn, hiển nhiên, đều rất quan tâm tới vấn đề này.
Đế Thích Thiên không chút do dự trả lời: "Đúng vậy,
lần này bổn Vương có chuyện trọng yếu, nhất định phải đến thế tục một chuyến,
nhưng mà, lần này ta đi, chỉ cần làm xong sự tình, đạt được đồ vật ta muốn, sẽ
lập tức quay về. Ngắn thì tầm năm ba tháng, lâu thì tối đa là ba năm, ta nhất định
sẽ trở lại."
Nói xong, hắn dừng một chút, hít sâu một hơi, mắt lộ ra
tinh quang, trầm giọng nói: "Trong đoạn thời gian này, các ngươi cứ dựa
theo công pháp ta cho mà chăm chú tu luyện, nếu như có thể, nhất định phải sớm
ngày tấn chức Yêu thú. Nhớ kỹ, bổn Vương tuyệt đối không cần phế vật."
Câu nói sau cùng, còn mang theo vẻ nghiêm khắc, vương vân
trên trán lập lòe dữ dội, một cỗ khí thế như núi như ngục đột nhiên áp xuống
đám người Xích Hỏa, giọng lãnh khốc nói: "Bổn Vương muốn, là người có thể
đi theo ta, cùng ta chinh chiến bốn phương, là cường giả chân đạp thương
khung."
"Vâng, Vương!!!" Xích Hỏa nghe xong, trong mắt
bắn ra tinh quang, một cỗ ý chí chiến đấu cùng ngạo ý mãnh liệt dâng lên, không
chút do dự trầm giọng đáp. Trong ánh mắt, tràn đầy thần sắc kiên định, cùng
khát vọng đối với lực lượng cường đại.
Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đã tiến bộ rất nhanh,
nhờ có các loại đan dược, có công pháp, lại chỉ tập trung tu luyện, nên so với
trước kia, không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần. Như Xích Hỏa đã chuẩn bị đả
thông đường kinh mạch thứ ba, xuyên suốt qua toàn thân, chuẩn bị tấn thăng lên
tinh quái đỉnh phong. Mặt khác, bọn người Bái Nguyệt cũng đều đang tích lũy lực
lượng, chuẩn bị trùng kích cửa ải tiếp theo.
Tiến bộ như thế, có thể nói là rất nhanh.
Nếu đợi đến khi Hầu Nhi Tửu ủ xong, tốc độ sẽ càng tăng mạnh
hơn nữa.
Chỉ là, tiến độ này, đối với Đế Thích Thiên mà nói, vẫn
hơi chậm một chút.
"Ân!!!" Đế Thích Thiên thoả mãn gật đầu, nói:
"Yêu tộc trong Nam Man, nhìn mặt mũi của ta, tuyệt đối sẽ không đụng đến Vạn
Yêu Cốc, cho nên trong khoảng thời gian này, các ngươi cứ ở lại trong cốc, bế
quan tiềm tu, cả Tiểu Bạch cũng lưu lại trong cốc, các ngươi nhất định phải
chăm sóc nàng thật tốt."
"Ca ca Tiểu Bạch muốn đi cùng ngươi. Đừng bỏ rơi Tiểu
Bạch.” Tiểu Bạch nghe xong, duỗi móng vuốt ra, bắt lấy y phục của hắn, dùng sức
lôi kéo, bộ dạng rất đáng thương.
Đế Thích Thiên thấy vậy, hơi không đành lòng, nhưng mà, vẫn
chỉ có thể ôn nhu an ủi: “Tiểu Bạch ngoan, lần này ca ca đi ra ngoài là có
chính sự muốn làm, Bạch Hồ tỷ tỷ của ngươi trong khoảng thời gian này vẫn dưỡng
thương trong cốc, ngươi có thể ở cùng với nàng, nhớ kỹ, nàng là cường giả trong
Yêu tộc, nếu ngươi có thế được nàng chỉ điểm một chút, sẽ có thu hoạch rất lớn.
Hơn nữa, không mất bao lâu thời gian, ca ca sẽ trở lại,
chỉ cần muội tập trung tu luyện, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh."
Hắn hiện tại không có thực lực che chở cho Tiểu Bạch, đến
hóa hình cũng phải dựa vào bí thuật, tu vị bản thân lại cách xa cảnh giới Yêu.
Hơn nữa Tiểu Bạch sau khi tu luyện, trên người đã có yêu khí, nếu đưa đến thế tục,
sẽ giống như một cái ra-đa, tùy thời đều có khả năng bị tu tiên giả phát hiện.
Đây cũng không phải là sự tình hắn muốn.
An ủi một hồi, Tiểu Bạch Hổ cũng nước mắt rưng rưng,
buông lỏng móng vuốt ra, nói: "Ca ca. Vậy ngươi phải nhanh quay về một chút,
Tiểu Bạch sẽ chăm chỉ tu luyện."
Đế Thích Thiên vỗ nhẹ lên đầu nàng, xoay người rời đi,
phi thường quả quyết, bộ pháp dưới chân không nhanh không chậm, đạp trên mặt đất,
phát ra từng tiếng vang có tiết tấu, hướng về phía sơn động nối với ngoại cốc,
đảo mắt đã không còn bóng dáng.
"Ca ca, Tiểu Bạch nhất định sẽ cố gắng, tương lai Tiểu
Bạch cũng muốn cùng ngươi đi cứu mẫu thân.” Tiểu Bạch nhìn theo thân ảnh Đế
Thích Thiên biến mất trong sơn động, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
"Ra đi thật tiêu sái (thoải mái), nhưng mà, ta cũng
muốn nhìn xem, tương lai ngươi trở lại, tu vi có thể tăng tới bước kia hay
không. Lần này ta tạm thời giúp ngươi tọa trấn Vạn Yêu Cốc. Một khối tuyệt thế
ngọc phôi luyện chế thành Yêu Cầm, không biết khi gảy ra nguyên khúc, sẽ có cảnh
tượng bực nào.
Bạch Hồ lúc trước đi theo chim Hồng tước, không biết từ
lúc nào, đã xuất hiện trên đỉnh thác nước, lẳng lặng nhìn Đế Thích Thiên phi
thường tiêu sái rời đi, khóe miệng nhếch lên đường vòng cung, thì thào tự nói.
No comments:
Post a Comment