Trong khu rừng rậm rạp, một hắc bào nhân thân hình cao lớn
từng bước tiến về phía trước, dưới chân là lớp lớp lá rụng, mỗi khi chân hắn giẫm
lên cành khô củi mục, một hồi tiếng giòn ngắn ngủi lại vang lên.
Bước chân hắc bào nhân hết sức trầm ổn, hướng thẳng về
phía đông.
"Bạch Hồ từng nói, phương Bắc là Sở quốc, phương Tây
là Triệu quốc, phương Đông lại hơi hỗn loạn, mấy cái tiểu quốc ở đó đang không
ngừng tranh đấu với nhau."
Đế Thích Thiên ly khai khỏi Vạn Yêu Cốc, sau khi trầm
ngâm một lát, liền hướng thẳng về phía Đông, thầm tính toán:
"Phương Bắc không thể đi, Sở quốc cũng không thể đi,
công chúa Sở quốc đã mấy lần muốn bắt ta. Mà Triệu quốc cũng là đại quốc có địa
vị tương đương với Sở quốc, trong nước rất yên ổn, nên đương nhiên sẽ có không
ít tu tiên giả lẫn vào trong thế tục, ta rất dễ bị lộ. Tạm thời không thể đi.
Phía Đông đang hỗn loạn, nghĩa là, sau lưng mấy quốc gia ở
khu vực này, có lẽ không có tu tiên môn phái nào quá mức cường đại làm hậu thuẫn.
Ta sẽ cơ hội đục nước béo cò."
Càng hỗn loạn càng tốt, hỗn loạn nghĩa là có người chết,
có người chết sẽ có hồn phách, mà hồn phách, chính là thứ hắn muốn nhất. Hắn
cũng rất muốn biết, nếu như hấp thu đủ hồn phách, thì vương vân màu tím trên
trán có thể sinh ra biến hóa kỳ lạ nào hay không. Còn cả thi thể nhân loại, hắn
cũng cảm thấy hứng thú, tuy rằng không bằng thi thể tu tiên giả, nhưng thịt muỗi
cũng là thịt, huống chi, nhân loại là đạo thể trời sinh, rất thích hợp để tu
luyện, được trời cao ưu ái.
Trong đó ẩn chứa tinh khí, tinh huyết, đều tương đối thuần
túy, nếu đem luyện hóa, cũng có thể tăng cường thực lực bản thân.
Trong lúc bất tri bất giác, Đế Thích Thiên đã cơ bản thừa
nhận mình là Yêu tộc, nếu như ở kiếp trước, khi hắn là nhân loại, tuyệt đối sẽ
không nảy ra ý tưởng kinh hãi thế tục như vậy: thu hồn phách, tìm thi thể, tất
cả đều đem thôn phệ, mà vẻ mặt khi nghĩ tới những điều này vẫn vô cùng bình thản.
Hiện tại, nếu như hắn là người, thì đích xác là một tên hung nhân (kẻ nguy hiểm).
Đế Thích Thiên vừa suy nghĩ, vừa đi thẳng về phía trước.
Ven đường nếu nhìn thấy loại linh dược nào tốt, hắn đều
xuất ra hộp ngọc hái xuống. Những thứ này, đều là bảo bối, nếu luyện chế thành
đan dược, có thể khiến tu vị tăng lên. Hơn nữa, Đế Thích Thiên so với những người
khác cường hãn hơn, trực tiếp nuốt thẳng vào bụng, nhét vào trong Luyện Yêu Đỉnh.
Luyện Yêu Đỉnh sẽ tự động đem toàn bộ tinh khí ẩn chứa trong linh dược rút ra,
tuyệt đối không lãng phí chút nào.
"Ngự Phong Thuật!!!"
Đi thêm được một đoạn, Đế Thích Thiên khẽ nhíu mày, Nam
Man quá lớn, nếu như chỉ di chuyển đơn thuần như hiện tại, chỉ sợ sẽ hao tốn rất
nhiều thời gian. Đế Thích Thiên dừng lại một chút, trong miệng thốt ra một câu.
Lập tức, thiên địa linh khí bốn phía đều chấn động, một cỗ Yêu phong màu đen,
giống như lang yên từ dưới mặt đất cuồn cuộn bay lên.
Thân thể Đế Thích Thiên được bao phủ trong cỗ Yêu phong
này, cùng bay lên trời, ẩn trong tầng tầng Yêu khí, nhanh chóng hướng về phía
đông bay tới.
Pháp thuật tu tiên giới, dưới sự thôi động của hắn lại có
Yêu khí ngút trời. Ngự Phong Thuật vốn dĩ điều khiển vô hình chi phong (gió),
nhưng mà hiện tại dưới tay hắn lại hoàn toàn trái ngược, Yêu khí cuồn cuộn, vừa
nhìn cũng biết đó không phải là gió gì, nếu như bị người bình thường thấy được,
sẽ lập tức nhận định, kẻ ngự sử Yêu phong này, tuyệt đối là ác nhân hoặc hung
nhân.
"NGAO!!!"
Sau khi Đế Thích Thiên ra khỏi Nam Man, chuẩn bị tìm một
thôn trấn hoặc thành trấn có người cư ngụ, rồi mới tìm kiếm nhạc công, học tập
cầm nghệ. Nhưng mà, khi đang bay qua một ngọn núi, sắp tới gần khi vực nhân loại
cư trú, một tiếng Hổ gầm bất khuất đột nhiên từ cách đó không xa vang lên,
phóng thẳng lên trời.
"Ồ, có Hổ tộc, hơn nữa còn là Hổ tộc có tu vị tinh
quái. Từ tiếng thét mà đoán, dường như nó đang gặp nguy hiểm."
Đế Thích Thiên thân hình giấu trong Yêu khí, lông mày
nhíu lại, sát khí trên mặt trong nháy mắt tăng vọt.
"Có kẻ dám tàn sát Hổ tộc ta? Tàn sát Hổ tộc, chết!!!"
Ánh mắt băng hàn thấu xương, bắn ra hào quang, thân thể
nhoáng một cái, tản đi Yêu phong, trở lại mặt đất, nhanh hướng vị trí tiếng Hổ
gầm lao tới.
Từ sau khi trùng sinh thành Hổ, hắn đã đem Hổ tộc trở
thành quần tộc của mình, làm sao có thể đứng nhìn dị loại tàn sát đồng loại của
mình được. Đây cũng là một trong những cấm kỵ trong lòng hắn. Cho nên, vừa nghe
thấy tiếng rít gào đau buồn kia, hắn không cần suy nghĩ, sát ý trên người đã nồng
đậm tuôn ra.
"A!!!"
Lúc này, giữa một bãi đất trống trong khu rừng, một tên
nam tử mặc cẩm y, tướng mạo mười bảy mười tám tuổi đang trợn mắt tròn xoe, bi
phẫn nhìn ba trung niên nhân đang sắc mắt mỉa mai trước mặt. Trong tay hắn cầm
một thanh bảo kiếm màu xanh, chỉ vào ba người, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về
bên cạnh xem xét.
Ở một bên, một con hổ vằn cả người toàn vết thương, máu
tươi thấm đẫm cả bộ lông, thoạt nhìn càng thêm lẫm liệt. Nhưng ánh mắt lại lộ vẻ
thê lương cùng bi phẫn, liên tiếp hướng tên nam tử áo xanh giết qua, nhưng mỗi
lần như vậy, cả người đều bị nam tử áo xanh này điều khiển một thanh phi kiếm
màu vàng kéo lê từng đạo vết thương đáng sợ, sâu tận xương.
Đồng thời, ánh mắt hắn cũng hiện lên vẻ trêu đùa hí lộng
nhè nhẹ.
Con cọp kia, ở trong tay hắn, không có nửa điểm phản
kháng.
"Đệ đệ ta cuối cùng dùng đại giới (giá tiền) gì, mà
có thể mời được Cung phụng Điện các người truy sát ta. Chẳng lẽ các ngươi thật
sự quên quy củ của Cung phụng Điện rồi sao?"
Thanh niên mặc cẩm y nhìn thấy con hổ cả người chằng chịt
vết thương, trong mắt toát lên vẻ đau đớn, nhưng mà, hắn cũng biết rõ, coi như
mình qua đó, cũng không có cách nào giúp được nó.
Ngược lại, mình có thể trốn được tới đây, hoàn toàn đều dựa
con Linh thú này.
Bị đuổi giết ba ngày ba đêm, Linh thú bản thân cũng đã
tiêu hao đến cực hạn, nên đến lúc này hắn cũng đã giác ngộ, chỉ sợ lần này sẽ
táng thân tại đây, chết ở chốn hoang dã không người này.
Nhìn lại bốn tên trước mặt, trong lòng hắn dâng lên hận ý
thật sâu. Lúc mới nhìn thấy bọn họ, hắn đã đoán ra, là ai sai phái bọn họ đến
đây. Cũng chính vì thế, nên hắn mới vô cùng đau lòng
"Hừ, Nhị hoàng tử, ngươi cũng đừng trách mấy huynh đệ
chúng ta, thật sự thù lao đệ đệ ngươi trả rất tuyệt hảo."
Một tên áo lam, sắc mặt lạnh băng lên tiếng. Khi nói đến
thù lao, trong mắt hắn còn lộ ra vẻ tham lam khó che dấu, nói tiếp:
"Sở dĩ để ngươi chạy xa như vậy, đều là vì đầu Linh
thú này, nhưng mà, hôm nay may mắn của ngươi đã hết, cả ngươi lẫn Linh thú của
mình, đều sẽ chết ở đây. Xin lỗi."
Nói xin lỗi, nhưng trong mắt hắn lại không có nửa điểm áy
náy, rặt một vẻ tham lam nhè nhẹ.
"Tam đệ à Tam đệ, ngươi đúng là độc ác, chỉ vì ngôi
vị Hoàng Đế, mà đến người ca ca này cũng có thể hạ độc thủ."
Thanh niên mặc cẩm y ngửa mặt lên trời bi phẫn hét lên.
"NGAO!!!"
Lúc này, con hổ vằn rút cuộc cũng tới cực hạn, cả người mất
máu quá nhiều, động tác trở nên chậm chạp, cuối cùng, ánh mắt tên áo xanh cũng
thôi vẻ đùa cợt, chuôi phi kiếm màu vàng "Phốc” một tiếng, cắm vào trong đầu
của nó.
"Động thủ, giải quyết hắn xong, chúng ta có thể trở
về nhận thù lao rồi." Cánh tay nam tử áo lam nhẹ nhàng vung lên, lãnh khốc
nói.
"Ai dám tàn sát Hổ tộc ta? Dám tàn sát Hổ, chết!!!"
Ngay lúc nam tử áo lam vừa nói xong, một tiếng gầm gừ lạnh
lẽo vang lêng, thanh âm như sấm, khiến cây cối bốn phía ầm ầm rung động, vô vàn
lá cây rụng xuống, bay lơ lửng đầy trời. Trong thanh âm, ẩn chứa khí tức bá đạo
khiến linh hồn rung động. Một cỗ uy áp như sơn như nhạc, bài sơn đảo hải phóng
tới, lập tức đem mảnh thiên địa này triệt để bao trùm.
"Phanh!!!"
Ngay sau đó, một vị hắc bào nhân khôi ngô đột nhiên xuất
hiện giữa mảnh đất trống, lực lượng đáng sợ từ chân hắn tràn ra, khiến mặt đất
xuất hiện từng đạo vết nứt chằng chịt đáng sợ như mạng nhện. Khí thế hung diễm
ngập trời cũng theo đó tuôn ra.
Người đến, chính là Đế Thích Thiên.
Đế Thích Thiên đứng trên mặt đất, hai mắt như mũi tên, sắc
bén hướng về đám người trước mặt quét qua, ánh mắt lập tức rơi vào một con hổ vằn
nằm trên mặt đất, trên đầu vẫn còn cắm một thanh phi kiếm dữ tợn. Mà ánh mắt Hổ
vằn đã bắt đầu tán loạn, nhưng oán khí trên người vẫn bắn ra xung quanh.
Lúc nhìn thấy Đế Thích Thiên xuất hiện, dường như cảm nhận
được khí tức đồng loại mãnh liệt từ hắn, ánh mắt vốn đang tán loạn, lại ngưng tụ
một chút, quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt đột nhiên lộ ra thần thái đặc biệt,
phun ra một chữ: "Vương", rồi hào quang trong mắt lập tức tiêu tán,
tia sinh cơ cuối cùng cũng tan biến không còn.
"Đáng chết, các ngươi đều đáng chết."
Đồng tử Đế Thích Thiên trong sát na nhìn thấy Hổ vằn ngã
xuống, kịch liệt co rút lại, híp thành khe hẹp, sát ý lẫm liệt như lưỡi dao từ
đó tràn ra, quét về bốn nam tử đối diện.
Hai gã Trúc cơ, hai gã Luyện khí hậu kỳ!!!
"Yêu khí, Yêu khí thật đậm đặc. Không tốt, hắn là một
gã Yêu tộc hóa hình."
Trên người Đế Thích Thiên tràn ra Yêu khí màu đen, bốn gã
tu sĩ vừa nhìn thấy, suýt chút nữa bị giật mình mà chết. Từ khi bọn hắn bước
lên con đường tu hành, đối với một ít sự tình thế tục đương nhiên cũng có hiểu
biết, bao gồm cả một ít kiến thức thô thiển về Yêu tộc. Cho nên bọn hắn không
thể không biết, một gã Yêu tộc hóa hình, là đại biểu cho cái gì.
Chính là, cho dù một lão quái Nguyên Anh cũng không dám
khoe khoang rằng nhất định có thể giết chết được tồn tại cường hãn như vậy.
Cho nên sau khi nhận ra, trái tim cả bọn đều giật mình muốn
nhảy ra, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc sợ hãi.
"Tại sao Yêu hóa hình lại xuất hiện ở đây?" Nam
tử áo lam gào lên trong tuyệt vọng.
No comments:
Post a Comment