Triệu Bách Xuyên lớn lên tại tu tiên giới nhưng quả thật
chưa từng nhìn thấy một con hổ lớn đến thế này, dù có được trải qua bồi dưỡng
linh thú cũng không thể có được nét đặc dị của yêu tộc như thế này.
Nhìn hắc hổ trước mắt,trong lòng cũng dấy lên một chút cảm
giác bất an, dường như hắc hổ này vô cùng nguy hiểm. Nhưng đã đến nước này rồi,
hắn cũng không thể thay đổi chủ ý của Xuất Vân công chúa, chỉ có thể âm thầm an
ủi trong lòng: “Không cần sợ, không phải chỉ là một hắc hổ thôi sao. Cho dù có
thực sự hấp thu được thiên địa linh khí, nguyệt tinh hoa, với trí tuệ của chúng
trong ngắn ngủi thời gian cũng chẳng thể tu ra cái dạng gì. Có ngự thú vòng ở
đây, cho dù là mãnh hổ thì sao, cũng đều phải hướng ta mà thần phục.”
Trong lòng suy nghĩ như thế, nhất thời đem bất an trong
lòng xoa dịu đi.
“Công chúa?” Đế Thích Thiên mặc dù lúc trước đã nhận ra động
tĩnh bốn phía nhưng cũng không lập tức rời đi. Bái Nguyệt cùng bầy sói vẫn còn ở
đây, hắn rời đi cũng không khó gì, nhưng bầy sói ở lại nhất định gặp tai ương.
Hơn nữa bản thân hắn cũng rất tò mò muốn biết kẻ nào tại đây dám hô to muốn bắt
hắn. Nhưng dù có chuẩn bị tâm lý đến mấy hắn cũng không nghĩ đó lại là một công
chúa. Xem bộ dáng thích chí của nàng ta, đúng là lần này vì hắn mà tới đây.
“Người tốt thì chẳng tới, người tới thì chẳng tốt lành
gì, cư nhiên là muốn bắt ta. Lại còn muốn bắt ta làm linh thú cho ả chơi?” Đế
Thích Thiên trong lòng vừa động, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo vô bì. Tuy rằng
hắn tu thành yêu, sau này cũng sẽ cùng con người đối địch, chỉ là không nghĩ có
người dám đối với hắn tại đây có chủ ý, lại còn là bắt là linh thú nữa.
Một cỗ sát khí sắc bén từ trên người hắn quay cuồng xuất
hiện.
Tần Hải nhìn hắc hổ cao lớn trước mặt, cảm nhận được oai
vũ khôn cùng từ nó, cho dù hắn thân kinh qua hàng trăm cuộc chiến cũng không thể
không nuốt vào một ngụm lương khí. Hắc hổ này quả thật vô cùng dọa người a!
Nhưng nhìn thấy bốn phía bị vây công bởi đám thị vệ toàn
thân mang võ bị, tâm thần hắn lại trở nên trầm ổn như cũ.
“Thương!!”
Tần Hải rút ra trường đao, cầm trong tay, chỉ tới hắc hổ
trước mặt, trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận, một bộ phận phân ra bảo hộ công
chúa đề phòng bầy sói bốn phía tấn công. Nếu chúng khinh động, lập tức bắn chết
cho ta. Còn lại dùng thiên võng bắt lấy hắc hổ này.” Tần Hải bắt đầu phân phó
nhiệm vụ.
Sau khi nghe lệnh, mấy thị nữ phía sau Xuất Vân công chúa
lập tức tiến lên phía trước, rút kiếm thủ vệ trước người nàng.
“Ra tay!!” Tần Hải vừa ra lệnh một tiếng, bốn thị vệ
trong tay đột nhiên xuất hiện một chiếc võng lớn. Võng này được bện từ năm ngàn
cây mây, vô cùng cứng cỏi và chắc chắn, là công cụ bắt động vật to lớn vô cùng
tốt. Một khi bị võng này bao phủ thì dù là trâu rừng đang lên cơn điên cũng đừng
nghĩ tới chuyện phá võng thoát ra.
Đại võng được ném đi.
Bá!!
Đại võng màu xanh tỏa ra một khí thế phô thiên cái địa, mạnh
mẽ hướng về Dế Thích Thiên rơi xuống. Sau đó mấy chục thị vệ bắt lấy đầu còn lại
của võng. Chỉ cần võng sụp xuống lập tức có thể cùng phát lực đem hắc hổ giữ ở
giữa.
“Ngao ô!!”
Lang vương Bái Nguyệt đồng thời cũng bị vây quanh ở trong
này, nhìn đám thị vệ vây quanh, ánh mắt lộ ra hung quang, ngửa mặt lên trời tru
một tiếng dài, hướng bầy sói ra lệnh tấn công đám thị vệ.
“Bái Nguyệt, ngươi trước tiên đem tộc nhân lui vào trong
động. Những người này không làm gì được ta đâu. Hết thảy ta tự lo liệu được,
đưng ở đây là vướng tay chân ta.” Đế Thích Thiên trực tiếp ngăn cản lại, ánh mắt
lạnh như băng.
Đám người trước mắt là vì hắn mà tới, bầy sói tuy rằng số
lượng đông đảo nhưng đối mặt với đám chiến sĩ trong tay có cung tiễn kia chỉ chịu
thiệt thòi mà thôi. Xông lên cũng chỉ tăng thêm thương vong không đáng có.
“Vâng, thưa đại vương!!”
Lang vương mặc dù có chút không cam lòng nhưng không có
dám trái lệnh của Đế Thích Thiên. Hắn tru lên một tiếng, đàn soi rất nhanh
tránh vào trong sơn động.
Nói thì dài nhưng việc này chỉ xảy ra trong nháy mắt mà
thôi.
Đế Thích Thiên nhìn đến đại võng, ánh mắt lộ ra cuồn cuộn
sát ý.
“Ngao ô!!”
Tiếng hổ gầm như sấm bá đạo vang lên, hổ trảo mạnh mẽ
vung tới, yêu lực tập trung lại khiến cho yêu khí màu đen tản mát ra ngoài.
“Soạt!!”
Hổ trảo nhẹ nhàng vung lên, yêu lực quán chú tại hổ trảo
theo đó vung ra, tạo thành hàn quang sắc bén vô cùng.
“Rầm!!”
Đại võng mặc dù cứng cỏi nhưng đối với Đế Thích Thiên một
chút khó khăn cũng không thể tạo ra. Một âm thanh thanh thúy vang lên, đại võng
ầm ầm sụp đổ, trực tiếp tan thành những mảnh nhỏ.
A!!
Đám thị vệ đang kéo đại võng cũng lập tức bị lực lượng
này chấn bay.
Phá lưới xong, ánh mắt Đế Thích Thiên hướng tới chỗ Xuất
Vân công chúa, ánh mắt vô cùng sắc bén. Chữ “Vương” trên trán lúc này càng nổi
bật lên trông vô cùng sống động. Bá khí của bách thú chi vương lan tràn trong
thiên địa, trong nháy mắt bao trùm lên tất cả.
“Không tốt, hắc hổ này đã sắp tu thành yêu thú, không phải
là động vật có linh tính đơn giản nữa. Nó chính là một hổ tinh…” Triệu Bách
Xuyên nhìn thấy Đế Thích Thiên xuất ra yêu lực khí, sắc mặt kịch liệt co rút. Hắn
vội hướng về phía Xuất Vân kêu lên: “Công chúa, hổ tinh này rất nguy hiểm, cho
dù là cao thủ luyện khí hậu kỳ cũng không thể chiến thắng được. Chúng ta nên lập
tức rời khỏi đây thì hơn, bằng không sẽ vô cùng nguy hiểm.”
Tu vi hắn không cao nhưng kiến thức vẫn có. Đế Thích
Thiên lúc đầu không nhúc nhích hắn còn không nhìn ra, nhưng vừa nhìn thấy hắc hổ
ra tay, sắc mặt bèn trở nên trắng bệch.
Hắn biết ở trong thế giới tu tiên, dã thú thế này được gọi
là tinh quái, ở mức này cũng đã có lực công kích vô cùng cường đại, cho dù là
cao thủ luyện khí hậu kỳ nếu không có pháp khí tốt nhất định là bỏ mạng trên
tay chúng. Hắn vốn chỉ cho rằng tại khu vực núi rừng này, nhiều nhất cũng chỉ
là một tiểu thú vật có linh tính, cùng lắm mới hiểu được hấp thu thiên địa linh
khí cũng nguyệt tinh hoa. Làm sao có thể ngờ rằng lại có một tinh quái cường
hãn như thế ở trong này, nếu biế trước thì có chết hắn cũng chẳng tới nơi này.
“Cái gì?” Tần Hải sắc mặt biến đổi. Hắn không biết cái gì
là hổ tinh hay không hổ tinh, bất quá đến Triệu Bách Xuyên vốn huyên hoang có
nhiều pháp bảo mà còn e ngại như thế thì khẳng định hắc hổ này không đơn giản.
Nhưng mà hắn cũng không có trực tiếp lui lại mà vung trường đao, quát to: “Thị
vệ nghe lệnh, dùng tiễn công kích không cần để ý sống chết của nó. Bắn tên!!”
Vừa nghe nói hắc hổ này nguy hiểm, Tần Hải cũng không
màng bắt nó làm linh thú để lấy lòng cô công chúa kia nữa mà lập tức ra lệnh bắn
tên.
“Sưu sưu sưu!!”
Tiếng ra lệnh vừa dứt, hàng trăm mũi tên bắn ra, mang
theo từng đạo lưu quang hướng tới những nơi yếu hại của Đế Thích Thiên, không
ngần ngại nhắm thẳng vào.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên nhìn thấy một màn này, thân hình mạnh mẽ
run lên, một cỗ hắc khí nồng đậm từ trong thân thể phụt ra, nhảy mắt bao phủ
toàn bộ thân thể hắn.
“Bang bang phanh!!”
Hắc vụ do yêu lực mà thành nên có tính phòng ngự vô cùng
lớn. Mấy trăm mũi tên chạm vào hắc vụ này chỉ có thể đi sâu vào một hai tấc, rồi
lập tức rơi lả tả xuống dưới.
“Hô!!”
Đồng thời, Đế Thích Thiên hạ thấp thân mình, toàn lực hít
vào. Một cỗ cuồng phong dấy lên, thân thể kịch liệt bành trướng, yêu lực lại
điên cuồng vận chuyển.
“Ngao ô ô ô!!”
Hổ Khiếu âm ba công lại một lần nữa xuất ra, tiếng gầm chấn
thiên phóng lên cao mang theo bá khí tuyệt luân khiến cho người ta cơ hồ hít thở
cũng khó khăn. Trái tim những người ở đây nhất thời nhảy dựng lên vì kinh hãi.
Những vòng sóng tối đen gợn gợn như thủy triều liên miên
không ngừng từ trong miệng Đế Thích Thiên lan tỏa ra. Âm ba lan đến đâu đại địa
ở đó đều mãnh liệt rung động. Thanh âm như tiếng sấm làm cho đám thị vệ này nhất
thời mất đi thần trí, trong đầu chỉ có những tiếng nổ vang không ngừng. Những
vòng âm ba nối tiếp nhau va chạm vào đám thị vệ.
“A!! A!! A!!”
Những âm thanh thất thanh không ngừng vang lên trong
không gian.
Bọn thị vệ lúc này đều bị âm ba công chấn tan hồn phách,
lục phủ ngũ tạng vỡ nát. Máu tươi theo đó phun ra không ngừng, thất khiếu chảy
máu, ngã xuống mặt đất.
Là tinh quái sắp mở ra yêu phủ nên tiếng hổ gầm cũng vô
cùng bá đạo, quả thực là kinh thiên động địa.
Một tiếng hổ gầm chấn bay hồn phách, huyết nhục bạo liệt.
(Phá nhân đảm hồn)
Xuất Vân công chúa nghe âm thanh hổ gầm nhất thời trong đầu
cảm thấy ong ong, sắc mặt trắng bệch, nhưng nàng cũng không giống bọn thị vệ, bị
tiếng rống trực tiếp đưa về tây thiên. Nàng nhanh tay tìm trong túi trữ vật,chỉ
lát sau, hào quang lóe ra, trong tay nngf là một hạt châu màu xanh.
Bên trên hạt châu có quang mang lưu chuyển, có vẻ như là
vật bất phàm.
Nhưng lúc này nàng cũng không chú ý quá nhiều, vừa lấy
ra, linh lực khổng lồ rất nhanh tiến vào bên trong hạt châu.
“Bá!!”
Thanh châu chợt lóe lên quang mang, thanh quang phụt ra
nhè nhẹ, rất nhanh đem chính nàng, Triệu Bách Xuyên cùng Tần Hải và đám thị nữ
bao bọc lấy.
Quầng sáng này vừa xuất hiện, tiếng hổ gầm lập tức nhỏ đi
nhiều, không còn nhiếp nhân chấn hồn như trước nữa. Vòng âm ba tràn tới rất
nhanh tiến vào trong quầng sáng.
“Bang bang phanh!!”
No comments:
Post a Comment