Bảo châu màu xanh này không biết là bảo bối gì, trên bề mặt
tản mát ra thanh quang cùng với âm ba đối chọi ngay trên bề mặt. Sau sự va chạm
này, toàn bộ thanh quang kịch liệt rung động trong tiếng gầm rú rung trời chuyển
đất. Bàn tay nhỏ nhắn của Xuất Vân cầm bảo châu này cũng run rẩy theo, khuôn mặt
sớm đã thiếu đi huyết sắc mà trắng bệch một màu.
“Ông!!”
Xuất Vân công chúa tiếp tục đề thăng linh lực rót vào
trong viên châu màu xanh. Thanh quang trên bề mặt viên châu theo đó mà sáng hơn
được một chút.
Nhưng tiếng gầm của Đế Thích Thiên dường như là liên miên
không dứt, từng vòng âm ba liên tục va chạm vào quầng sáng trên thanh châu
không khác gì nước sông Hoàng Hà sóng sau xô sóng trước miên miên bất tuyệt.
Thanh quang bị âm ba công kích nên nhanh chóng trở nên ảm
đạm, không ngừng rung động kịch liệt tựa hồ như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Người bên trong quầng sáng bắt đầu bị tiếng hổ gầm khiến cho tâm thần dao động,
trong đầu không ngừng có những tiếng nổ vang tựa hồ như tâm thần sắp bị nó chấn
cho tan tác.
“Bang bang phanh!!”
Trong phạm vi một dặm xung quanh tất cả các thú vật đều bị
tiếng gầm làm cho hôn mê, thất khiếu đổ máu, thân thể nhanh chóng tự bạo mà chết.
Một gốc cổ thụ cao lớn cũng nhanh chóng bạo liệt. Tiếng gầm truyền đến đâu nơi
đó như có đại họa quét qua, tất cả nhanh chóng trở thành bột mịn.
Mặt đất cũng theo tiếng gầm mà rung chuyển dữ dội.
Âm ba lực có thể xuyên qua mọi tầng phòng ngự, xâm nhập tới
mọi không gian, trên trời dưới đất đều không tránh thoát khỏi.
“Hắc hổ này quá lợi hại, thanh linh châu sắp không thể chống
đỡ được rồi. Triệu sư huynh, ngươi chẳng phải có ngự thú vòng hay sao, sao còn
chần chừ làm gì, nhanh lấy ra. Thừa dịp thanh linh châu còn có thể ngăn cản,
mau đem ngự thú vòng bắt lại hắc hổ này. Bằng không hôm nay chúng ta thật sự một
người cũng không thể sống sót được.” Xuất Vân công chúa nghe tiếng hổ gầm dường
như vĩnh viễn không dừng lại, sắc mặt thay đổi, vội vàng quát lên.
Triệu Bách Xuyên nhìn thấy Xuất Vân công chúa đột nhiên
ra tay ngăn cản tiếng hổ gầm bá đạo kia, trong lòng có một chút chua sót nghĩ:
“Luyện khí kì tầng thứ tám. Công pháp tu luyện là hồi xuân công.”
Hắn đã từng nghĩ, Xuất Vân công chúa gia thế không đơn giản,
khẳng định bên người có nhiều công pháp tu tiên trung giai, chỉ không ngờ nàng
không những là người đã bước vào tu tiên mà công pháp tu luyện còn là công pháp
tu luyện mộc thuộc tính tốt nhất dành cho người luyện khí kì- hồi xuân công. Thậm
chí nàng đã tu luyện đến tầng thứ tám tiến vào luyện khí trung kỳ đỉnh phong.
Chỉ cần chuyên tâm tu luyện sẽ nhanh chóng bước sang tầng thứ chín cũng chính
là luyện khí hậu kỳ cao thủ.
Nàng không ra tay thì thôi, nhưng vừa xuất thủ đã có thể
khiến cho người ta thầm kinh ngạc.
Triệu Bách Xuyên trong lòng đang cười khổ liền lập tức bị
tiếng kêu của Xuất Vân làm cho bừng tỉnh. Nhìn đến phía đối diện chính là một
thân hắc hổ uy phong lẫm liệt, chữ “Vương” màu tím trên trán vô cùng sống động,
bá khí vương giả bạo phát xung quanh thân thể hắc hổ này tràn ngập trong thiên
địa khiến cho tâm thần hắn nhất thời rung động. Không những thế, hổ khiếu âm ba
công quỷ dị còn đang không ngừng oanh kích lên thanh quang bảo vệ. Triệu Bách
Xuyên tự nhiên không rét mà run.
Hắn hiểu, nếu quầng sáng của thanh linh châu tan biến thì
bọn họ sẽ lâm vào hiểm cảnh. Âm ba công kia hết sức bá đạo, bọn hắn vô pháp có
thể chống đỡ, chạy cũng không được.
“Hảo, ngự thú vòng này nghe nói yêu thú cũng phải chịu
khuất phục, hắc hổ này tuy lợi hại song cũng chưa đến cảnh giới yêu thú. Nếu nó
thực sự trở thành yêu thú, chỉ sợ chúng ta sẽ bị nó rống chết rồi. Ngự thú
vòng, trói yêu!!” Triệu Bách Xuyên cũng không còn lựa chọn nào khác bèn tung ra
ngự thú vòng. Chiếc vòng được tung ra khỏi vòng bảo vệ của thanh linh châu,
nhanh chóng kết xuất một đạo ấn quỷ dị.
“Ông!!”
Một tiếng vang nhất thời phát ra, ngự thú vòng nhanh
chóng lớn lên. Trên vòng có từng đạo văn phù thần bí tỏa ra một lực lượng kì dị.
Ngự thú vòng vốn đang ở trước mặt Triệu Bách Xuyên lúc này hóa thành một đạo hắc
quang hướng tới cổ Đế Thích Thiên chụp tới.
“Muốn chết!!”
Đế Thích Thiên nhìn thấy thanh quang kì lạ bao bọc lấy
đám người Xuất Vân công chúa, có thể ngăn trụ được âm ba do mình tạo ra, liền
hiểu chính mình đang đối mặt với người tu tiên. Sau khi phát hiện ra điều này,
hắn càng quyết tâm không thể để bọn người này chạy thoát ngày hôm nay.
Nếu như để bọn họ ra đi, chỉ e sau này Hổ Khâu sơn mạch sẽ
càng vì vậy mà thu hút nhiều tu tiên giả tới, tính mạng của mình dù có bảo trụ
được, cũng chỉ sợ phải là nô tài cho bọn người đó.
Đang đúng lúc hắn muốn tăng thêm yêu lực, sử dụng Hổ Khiếu
âm ba công chấn nát vòng sáng do thanh linh châu tạo ra thì bên kia Triệu Bách
Xuyên xuất ra ngự thú vòng.
Ngự thú vòng phát ra những thanh âm cổ quái, lọt vào tai
Đế Thích Thiên dường như muốn làm cho hắn mê man đi, rõ ràng thanh âm này không
phải thứ gì tốt cả. Tiếng hổ gầm phát ra càng thêm lớn hòng nhấn chìm thanh âm
kia. Tiếng hổ gầm không ngừng nghỉ, chân trước giơ lên, hướng tới ngự thú vòng
xuất ra một trảo.
Bá!!
Hổ trảo xuất hiện một chỉ màu đen do yêu lực tạo thành
đánh lên ngự thú vòng. Hổ trảo thoạt nhìn có chút hư ảo nhưng thực chất là do
yêu khí quay cuồng mà thành, uy lực cũng không hề nhỏ.
“Ông!!”
Ngự thú vòng phát ra một tiếng kêu thanh thúy, hắc quang
bùng phát ra, từng đạo phù hiệu cổ quái theo hạng quyển phiêu phù bay ra.
Ngự thú vòng lúc này bên trên đang tản mát ra phù triện
cùng với hổ trảo nhất thời va chạm, sau đó có một tiếng nổ vang đầy nặng nề
vang lên giữa không trung. Ngự thú vòng gặp công kích cường đại bị bắn ra
ngoài, hắc quang bao bọc xung quanh hạng quyển theo đó ảm đạm đi rất nhiều, vô
số phù triện vốn đã xuất ra lúc này lại lập tức quay về trong ngự thú vòng.
“Phốc!!”
Ngự thú vòng do Triệu Bách Xuyên phát động ảm đạm quay lại,
ngay lập tức hắn cảm nhận được một khí tức cuồng bạo theo ngự thú phòng phản phệ
đến cơ thể hắn, linh lực nhất thời quay cuồng, sắc mặt trở nên trắng bệch, máu
tràn ra từ mũi và miệng. Sau khi phun ra khí huyết, toàn thân hắn lại tiếp tục
run rẩy, lung lay như muốn đổ tới nơi, rõ ràng là đã bị trọng thương.
“Không tốt, đi mau!!”
Xuất Vân công chúa thấy ngự thú vòng cũng bị đánh bật trở
lại biết là không tốt, trong miệng quát khẽ một tiếng trong tay liền xuất hiện
mấy linh phù dán lên người mấy kẻ đứng bên cạnh. Tần Hải đám người chỉ cảm thấy
lực lượng trong thân thể nhanh chóng tụ tập tại hai chân, ý nghĩ muốn chạy xuất
hiện trong đầu tất cả.
“Thần Hành phù!!”
Triệu Bách Xuyên nhìn đến vô cùng mừng rỡ, phải biết rằng
người tu tiên ở giai đoạn luyện khí kì, nếu chưa tới được hậu kỳ thì vô pháp sử
dụng pháp khí phi hành. Hầu hết việc phi hành đối với người giai đoạn luyện khí
tiền và trung kỳ đều nhờ tới pháp thuật, ví dụ như Ngự Phong thuật, Thần Hành
thuật có thể giúp người thi triển nhanh chóng bay lên phi hành. Thần Hành phù
chính là phỏng theo Thần Hành thuật mà tạo ra, một ngày có thể đi ngàn dặm.
“Đi!!”
Xuất Vân chỉ khẽ ra lệnh một tiếng rồi kéo đám thị nữ lập
tức chạy đi thật nhanh.
Triệu Bách Xuyên trước khi đi, trong mắt còn lộ ra một
tia ngoan độc, lấy từ trong túi trữ vật ra một đống linh phù, đem hết linh lực
trong cơ thể rót vào đám linh phù này rồi ném tới trước người Đế Thích Thiên,
sau đó mới cấp tốc chạy đuổi theo đám người đi trước.
“Rầm rầm oanh!!”
Trên các linh phù này hào quang liên tục lóe ra, hóa
thành nhiều loại công kích như hỏa cầu, phong nhận, thậm chí dưới mặt đất còn
xông ra một đám trường mâu.
Tất cả công kích phải có đến trăm thứ, tất cả bao phủ lấy
Đế Thích Thiên rồi bộc phát lực lượng.
“Rống!!”
Đế Thích Thiên gầm liên tục ba tiếng nữa, sóng âm ba màu
đen như sóng thủy triều ào ào lan ra khắp bốn phía. Âm ba đem toàn bộ hỏa cầu,
phong nhận cùng trường mâu lập tức đánh bay.
“Ngao ô!!”
“Tuyệt đối không cho chúng chạy thoát!!”
Đôi mắt Đế Thích Thiên lộ ra hàn ý, chữ “Vương” trên trán
theo đó dựng đứng lên, thân hình hướng về phía đám người Xuất Vân vừa bỏ chạy,
lập tức đuổi theo.
“Người tu tiên, những kẻ này nhất định là người tu tiên,
không thể để chúng chạy thoát.” Đế Thích Thiên hiểu rõ, nhân từ với kẻ thù là độc
ác với bản thân.
Thần Hành phù giúp cho một người bình thường một ngày đi
được ngàn dặm. Xuất Vân công chúa lại là người đã bước vào tu tiên nên Thần
Hành phù phát huy được tối đa tốc độ của nó. Dù tốc độ di chuyển của Đế Thích
Thiên có mau lẹ nhưng do bị đám linh phù của Triệu Bách Xuyên thời khắc cuối
ngăn cản nên đã không thể đuổi kịp nữa.
Tuy rằng công phu của hắn đã có thể tính là cao, nhưng dù
sao hắn cũng không có khả năng phi hành để tìm kiếm tung tích của đám người tu
tiên này.
Một lát sau, hắn quay lại chỗ của bầy sói.
Đế Thích Thiên đảo mắt nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng
lại ở một hạng quyển màu đen, chính là ngự thú vòng bị mình đánh rơi khi nãy.
Tuy rằng không biết hạng quyển này là thứ gì, nhưng nếu
đã ở trong tay người tu tiên thì hiển nhiên là pháp khí gì đó.
Hắn bước tới ngậm lấy hạng quyển này, ánh mắt mang theo một
tia thâm thúy, trầm ổn.
No comments:
Post a Comment