“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên gầm nhẹ một tiếng, Bái Nguyệt lúc trước
theo lệnh hắn trốn trong sơn động lúc này khẩn trương đi ra, hướng về phía hắn
với một thái độ cung kính, thần phục.
“Nơi này đã không còn an toàn nữa, ngươi hãy mang theo tộc
nhân rời đi đã. Sau đó phải nhanh chóng tìm cho ra vương giả thú tộc trong sơn
mạch.” Đế Thích Thiên trực tiếp phân phó.
Lang vương Bái Nguyệt đáp ứng nói: “Vâng, đại vương. Thuộc
hạ đã phái tộc nhân chia ra đi tìm hiểu, chỉ cần có kết quả sẽ ngay lập tức báo
cho đại vương.”
“Lập tức rời khỏi đây!!”
Đế Thích Thiên gật gật đầu, để lại câu nói đó rồi mang
theo ngự thú vòng, xoay người trở về sơn động. Trong đầu hắn lúc này có vô vàn
điều băn khoăn.
Lần này xảy ra biến cố đúng là không thể tưởng tượng được.
Đầu tiên là đám người Xuất Vân công chúa muốn hướng hắn bắt lấy. Hơn nữa, cũng
không phải một cô công chúa bình thường của nhân gian mà chính là một công chúa
tu tiên. Nếu chỉ là công chúa bình thường, hắn chắc chắn không sợ chút nào vì
con người bình thường vốn không thể gây ra bao nhiêu nguy hiểm cho hắn được.
Nhưng tu tiên giả lại là ngoại lệ.
Đế Thích Thiên có cảm giác cô công chúa kia thực lực mặc
dù kém mình, nhưng khoảng cách rõ ràng không quá lớn, chắc chắn là cao thủ luyện
khí kì. Chỉ một người như vậy, dựa vào pháp khí đã có thể ngăn cản công kích của
hắn trong một thời gian dài. Nếu là người có tu vi cao thì chắc chắn không dễ đối
phó như vậy. Đế Thích Thiên thầm cảnh giác trong lòng.
Hắn thầm nghĩ: “Lần này để bọn người đó chạy thoát, chắc
chắn chúng sẽ quay lại trả thù, nói không chừng sẽ dẫn thêm những kẻ lợi hại
hơn nữa. Ta tuy đã đột phá đến đệ tam trọng, tương đương với cao thủ luyện khí
hậu kì nhưng hiện tại cũng chưa mở ra được yêu phủ. Nếu ở lại chỗ này chắc chắn
sẽ gặp nguy hiểm. Nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.”
Đám người Xuất Vân công chúa mặc dù lần này bị hắn dọa cho
sợ phải bỏ chạy, nhưng cũng là đã giúp hắn đại khai nhãn giới một lần nữa về
người tu tiên.
Tuy rằng hắn đã sớm biết thế giới này có tu tiên giả tồn
tại, lại tận mắt nhìn thấy họ ngự kiếm phi hành, nhưng trực tiếp giao chiến thì
đây chính là lần đầu tiên.
Rồi còn đám linh phù có thể hóa thành đủ các loại công
kích hỏa cầu, mâu, phong nhận trùng trùng cũng khiến cho Đế Thích Thiên vô cùng
ngạc nhiên. Như vậy là hắn cũng đã được nhìn thấy pháp thuật của tu tiên giả.
Rất lợi hại, quả thật là rất lợi hại!!
Nếu không phải có âm ba công ngăn cản hết mọi công kích,
chỉ e hôm nay dù có thân thể cường hãn hắn cũng vô pháp chống đỡ, bản thân
không chết thì cũng trọng thương.
“Cái này chỉ sợ mới là pháp thuật cấp thấp, vậy mà đã lợi
hại đến thế. Nếu là trúc cơ kì, Kết đan kì cao thủ ra tay, chỉ sợ hổ khiếu công
của ta cũng là vô dụng mà thôi. Không thể ở đây chờ chết nữa, phải đem sự tình
nơi này giải quyết ổn thỏa rồi lập tức rời khỏi đây, đi xa khỏi sơn mạch này mới
được.”
Đăm chiêu trong chốc lát, Đế Thích Thiên cuối cùng cũng
quyết tâm.
Vừa đi vừa suy nghĩ, chỉ chốc lát hắn đã về tới sơn động.
Tiến vào trong sơn động, đi vào tận trong cùng, thuận thế quỳ rạp xuống mặt đất,
miệng hổ hé ra.
“Đinh đang!!”
Âm thanh thanh thúy vang lên, ngự thú vòng rơi trên mặt đất
quay tròn vài vòng rồi mới dừng lại. Đế Thích Thiên nhìn hạng quyển này, cẩn thận
đánh giá một hồi.
“Đây là pháp khí?”
Hắn không biết tên của pháp khí này là ngự thú vòng,
nhưng trước đây tận mắt thấy chiếc vòng lớn lên, phá không phi hành, hướng mình
đánh tới khiến hắn cảm nhận được một uy áp như đối diện với kẻ thù không đội trời
chung vậy. Nếu như hắn biết tên pháp khí này, chắc chắn sẽ không một chút nghi
ngờ nào.
Ngự thú vòng chính là một pháp khí xuất hiện từ rất lâu rồi,
không có tác dụng công kích mà chỉ có thể dùng để bắt linh thú, yêu thú. Một
khi ngự thú vòng hạ xuống, đem ấn ký chuyển lên người của linh thú thì không có
khả năng chống cự nữa.
Hơn nữa uy lực của nó lại phụ thuộc vào người sử dụng. Nếu
như lúc trước là một gã trúc cơ kỳ sử dụng thì Đế Thích Thiên tuyệt không thể dễ
dàng đánh rơi nó như vậy, có khi còn bị nó tròng vào cổ. Tại tu tiên giới, đây
chính là pháp khí tốt nhất dùng để bắt giữ linh thú.
Đáng mừng là pháp khí mặc dù lợi hại nhưng phương pháp chế
luyện sớm đã thất truyền, hiện tại ngự thú vòng trong tu tiên giới xuất hiện rất
ít.
Triệu Bách Xuyên cũng biết đây là vật vô cùng trân quý, nếu
không phải vì muốn lấy lòng Xuất Vân công chúa thì tuyệt đối không có khả năng
lấy ra một pháp bảo hãn hữu như vậy. Hiện tại, hắn lại còn tiện nghi cho Đế
Thích Thiên thu được bảo vật này.
Mặc dù biết đây là một pháp bảo của tu tiên giả, nhưng
nghĩ tới uy áp nguy hiểm phát ra từ ngự thú vòng lúc trước, Đế Thích Thiên cũng
không lỗ mãng đem yêu lực rót vào.
Nghĩ một hồi, hắn đem ngự thú vòng đi tới trước thạch
bích, mở ra động khẩu, lấy ra bảo hạp cùng bình ngọc, đổ từ trong bình ra một
khỏa đan dược, sau đó mới đem bảo hạp, bình ngọc cùng hạng quyển toàn bộ nhét
vào bên trong. Sau đó hắn lại dùng yêu lực khiến cho viên đá trở lại vị trí cũ
một cách hoàn hảo.
Rồi hắn trở lại chỗ nghĩ, yên lặng vận chuyển Hổ Khiếu
Công. Linh khí trong động theo vô số lỗ chân lông tiến vào trong thân thể hắn.
Mỗi một lần vận chuyển, yêu lực đều đặn gia tăng một
chút.
Tại thác nước trên ngọn núi, nơi Đế Thích Thiên thường
xuyên tới tu luyện vào ban đêm, một nữ tử đẹp mê người, một thân áo trắng như
tiên tử hạ phàm theo gió mà tới. Nữ tử này mang vẻ đẹp có thể khiến cho thiên địa
thất sắc, phiêu diêu đứng trên dải lụa khiến cho cảnh sắc bốn phía vì sắc đẹp của
nàng mà ảm đạm đi nhiều.
Hoa tươi đang nở rộ quanh đó cũng phải khép nép khiêm nhường
trước nữ tử này.
Bàn tay trắng như ngọc vươn lên mang theo một đóa hoa đỏ
thắm, đôi môi anh đào hé cười:
“Nguyên lai tiểu gia hỏa này giấu bảo hạp ở giữa thạch
bích, lại lợi dụng bảo hạp có thể che dấu linh lực mà ngăn trở linh lực phát ra
từ tụ linh đan, khó trách ta tìm khắp nơi trong sơn động đều không thấy. Thật thông
minh. Có ý tứ. Hồ tộc ta so với hắn dường như còn kém một chút về linh trí a.”
Cô gái thản nhiên cười khiến cho thiên địa sáng bừng lên.
Dung nhan này đúng là có thể làm thiên địa biến đổi.
Nếu Đế Thích Thiên nghe thấy những lời này chắc chắn sẽ
nhận ra nữ tử này chính là người thần bí trước đây giao cho hắn Khâm Thiên bảo
hạp.
“Xem ra tiểu tử kia nhất định đã gặp kì ngộ, nếu không
trong thời gian ngắn ngủn như vậy làm sao có thể đem kinh mạch toàn thân đả
thông, hiện tại đã bước vào giai đoạn đỉnh phong. Không bao lâu nữa có thể lại
xuất hiện một tân yêu thú a. Thật thú vị, lâu rồi ta không gặp chuyện nào thú vị
như vậy.” Thần bí nữ tử hướng ánh mắt về phía xa, tựa hồ có thể nhìn rõ ràng
hình ảnh của Đế Thích Thiên trong sơn động.
Trong âm thanh của nữ tử này lộ ra một chút ý tứ hứng
thú.
Yêu tộc hiện tại đã xuống dốc, nguyên do vì trong thời kỳ
thượng cổ đã phát sinh một sự kiện gì đó khiến cho toàn bộ cường giả yêu tộc biến
mất. Mà yêu tộc linh trí không thể so với nhân loại, vốn từ đầu không hiểu được
việc tu luyện, cho dù có hiểu được việc hấp thu nguyệt tinh hoa, nhưng nếu
không cần đến cả ngàn năm tích góp lực lượng thì cũng khó mà trở thành yêu thú.
Trí tuệ của yêu tộc trong thời gian tu luyện dài đằng đẵng
đó cũng mới vì thế mà tăng lên.
Đế Thích Thiên mặc dù trọng sinh vào thú tộc nhưng lại có
trí tuệ của nhân loại, so với những vương giả thú tộc khác chỉ có hơn chứ không
kém về trí lực. Hơn nữa còn có đan dược phụ trợ nên hắn mới có thể tu hành
trong thời gian ngắn như vậy đã có thể đạt được kết quả. Cuối cùng, bản thân lại
mở ra được huyết mạch truyền thừa khiến cho tốc độ tu hành càng trở nên bất khả
tư nghị.
Điều này bản thân Đế Thích Thiên hoàn toàn hiểu được.
Nhưng trong mắt nữ tử thần bí này thì tốc độ tu luyện của hắn đúng là quá dọa
người rồi.
“Ta cũng không vội thu lại Khâm Thiên bảo hạp. Ta muốn
xem tiểu hắc hổ kia một chút, không chừng tương lai chính là kì tài ngút trời của
yêu tộc chúng ta.” Nữ tử thần bí lạnh nhạt cười.
Đế Thích Thiên hoàn toàn không biết toàn bộ nhất cử nhất
động của mình đều nằm trong tầm chú ý của nữ tử này, vẫn điềm nhiên nuốt tụ
linh đan và yên lặng tu luyện.
Tụ linh đan liên tục được hắn phục dụng, lần này bản thân
hắn phát hiện dường như dược lực đối với cơ thể đã yếu đi không ít, trong lòng
có một chút kỳ quái.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục yên lặng vận
chuyển Hổ Khiếu Công, đem dược lực nhanh chóng chuyển hóa thành yêu lực. Trước
kia luyện hóa một khỏa đan dược hắn phải mất mấy giờ, nhưng hiện tại chỉ trong
một canh giờ đã hoàn toàn luyện hóa xong tụ linh đan này.
Cảm thấy đói bụng, hắn liền rời động săn mồi. Sau khi ăn
no, lại trực tiếp luyện hóa huyết nhục chuyển hóa thành tinh khí, hấp thu rồi
chuyển thành yêu lực.
Sự xuất hiện của người tu tiên đã làm cho hắn cảm thấy vô
cùng áp lực. Tuy biết rằng việc tu luyện không phải một sớm một chiều mà thành,
nhưng lúc này hắn cũng không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
Thoáng một cái, ba ngày liền trôi qua.
“Ngao ô!!”
Một tiếng sói tru đột nhiên vang lên phía bên ngoài động.
Nghe được thanh âm đó, Đế Thích Thiên ở trong sơn động lập
tức mở to mắt, đứng lên. Hắn đã nhận ra thanh âm của Lang vương. Không chần chừ,
hắn đi ra bên ngoài.
“Bái Nguyệt đã tới, chắc chắn là đã có kết quả tìm kiếm.”
Hiện tại, hắn rất muốn tìm hiểu tin tức của vương giả thú
tộc trong sơn mạch này. Bởi vì càng lúc dự cảm trong lòng hắn càng trở nên cấp
bách, nguy hiểm dường như đã rất gần kề.
No comments:
Post a Comment