“Đại vương…”
Ngay khi Đế Thích Thiên dùng quần áo bọc hai kiện pháp
khí lại, Lang vương Bái Nguyệt vốn vẫn trốn ở một bên chạy ra, nhanh đến trước
người hắn cung kính gọi, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.
Lúc trước kịch liệt chiến đấu, hắn cũng rõ ràng một điều
rằng bản thân không thể nhúng tay vào được. Chỉ cần một đòn của người tu tiên
thôi là hắn cũng thành ma sói mất rồi. Cho nên, mặc dù rất sốt ruột nhưng hắn
cũng vẫn yên lặng đứng tránh ở một bên xem chiến đấu.
Nhìn đến đại vương của mình có thực lực cường hãn như vậy,
trong lòng hắn lại càng nảy sinh ra cảm giác kính sợ, đồng thời cũng tràn ngập
khát vọng. Hắn cũng chờ mong, có một ngày có lực lượng cường đại như vậy, có thể
giúp đỡ cho đại vương, chứ không giống như bây giờ, chỉ có thể đứng trơ mắt mà
nhìn.
“Bái Nguyệt, đám người vừa chém giết với ta còn có kẻ chạy
thoát. Chắc chắn bọn chúng sẽ lẩn trốn rồi sau đó sẽ đưa thêm nhiều người lợi hại
hơn tới đây. Hổ Khâu sơn mạch đã không còn an toàn nữa, mau quay lại hang, báo
cho tộc nhân của ngươi nhanh chóng chuẩn bị di dời, sáng sớm ngày mai chúng ta
sẽ xuất phát.”
Đế Thích Thiên hít sâu một hơi, yêu lực trong cơ thể vốn
chỉ còn lại hơn một nửa, lúc trước đấu, dù chỉ trong một loáng thời gian cũng
hao tốn mất một lượng yêu lực lớn, sau đó hổ khiếu âm ba công gần như rút đi cạn
kiệt yêu lực cuối cùng trong cơ thể hắn. Nếu không phải lúc này Đế Thích Thiên
đã quán thông toàn bộ kinh mạch, chỉ sợ đã sớm ngã trên mặt đất, đứng dậy không
nổi rồi.
“Vâng, đại vương!!”
Lang vương Bái Nguyệt mắt chợt lóe sáng, không chút do dự
nhảy xuống dưới. Nếu như đã làm thủ hạ của Đế Thích Thiên, tất nhiên sẽ nghe
theo mọi mệnh lệnh của hắn. Động vật so với con người thì trung nghĩa hơn nhiều.
“Nhân tiện, ngươi hãy phái tộc nhân tới báo cho hầu vương
Viên Thiên, ưng vương Ưng Không, bảo họ chuẩn bị cho ngày mai thật tốt.” Đế
Thích Thiên nhanh chóng phân phó.
Lang vương nghiêng tai lắng nghe, liên tục gật đầu ghi nhớ.
“Ti!!”
Lúc này, tại trong khe núi, một tiếng hô lớn truyền đến,
tại nơi đầu khe núi xuất hiện một đầu bạch mãng, hai ánh mắt lúc này lộ ra vẻ
phức tạp nhìn Đế Thích Thiên, lại có phần kính sợ. Vừa rồi nàng hoàn toàn chứng
kiến từ đầu đến cuối trận chiến, nàng hiểu nếu từ đầu Đế Thích Thiên thực sự xuất
ra thực lực chém giết với nàng, chỉ sợ nàng sẽ chết không nghi ngờ. Đây chính
là thực lực tuyệt đối.
“Bạch mãng, ngươi có muốn thần phục bổn vương hay không?
Nếu ngươi không đáp ứng, bổn vương cũng không miễn cưỡng.”
Đế Thích Thiên nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn chỉ
thấy một thân bạch mãng thật lớn xuất hiện. Lúc trước hắn hoàn toàn có thể thu
phục nàng, nhưng lúc này hắn đang bị thương rất nặng, nếu không nhanh chóng trở
về dưỡng thương để khôi phục lại, chỉ sợ thương thế sẽ càng trở nên nghiêm trọng
hơn.
“Đại vương, ta nguyện thần phục!!”
Bạch mãng trầm mặc nửa ngày, sau đó ngoài dự đoán của tất
cả, tự nguyện hướng Đế Thích Thiên cúi đầu. Lúc này Bạch mãng chỉ suy nghĩ
trong đầu: “Đi theo một vị đại vương thế này, sau này địa vị của ta còn cao hơn
so với hiện tại trong cốc, nói không chừng, còn có thể cường đại được như đại
vương.”
Sau khi chứng kiến qua năng lực của Đế Thích Thiên, bạch
mãng hiểu rõ rằng mình không phải là đối thủ của Đế Thích Thiên, nói không chừng
nếu lần này thần phục, cuộc sống sau này sẽ vô cùng sung sướng, biết đâu còn có
thể thành người.
Đế Thích Thiên trong mắt lóe lên, hiểu được bạch mãng hướng
hắn thần phục là do trước đó đã thấy mình chiến đấu. Nhưng hiện tại tâm tư hắn
cũng không quá lo lắng, thấy mục đích đạt được rồi, cũng không quá mức truy cứu,
chỉ gật gật đầu nói: “Bạch mãng, ngươi đã quyết định thần phục bổn vương, vậy
hiện tại ta ban cho ngươi tính danh…” Nói xong, hắn dừng một chút, ánh mắt quét
qua trên người bạch mãng mới nói tiếp: “Ngươi toàn thân trắng thuần, lại là mẫu
tính, vậy gọi ngươi là Bạch Tố Tố đi.”
“Tố Tố… Bạch Tố Tố!”
Bạch mãng nghe được, miệng nỉ non vài tiếng, trong mắt lộ
ra thần sắc mừng rỡ, khấu đầu ba cái, nói: “Đa tạ đại vương ban danh, từ hôm
nay trở đi, ta đã có tên rồi. Ta tên là Bạch Tố Tố.” Nghe ngữ khí của nàng, hiển
nhiên đối với cái tên này vô cùng thỏa mãn.
“Một khi đã như vậy, Bạch Tố Tố, ngươi là thuộc hạ của
ta, phải nghe ta ra lệnh. Ngươi lập tức tập hợp tộc nhân của ngươi lại, ngày
mai sẽ cùng ưng vương Ưng Không đi tới trung tâm sơn mạch. Đến lúc đó Bái Nguyệt
cũng sẽ đem tộc nhân tới tập hợp. Hổ Khâu sơn mạch không thể ở lâu, nhất định sẽ
có nguy hiểm.”
“Tuân lệnh, đại vương!!”
Bạch Tố Tố nghe được thấy còn có các vương giả khác thì
không có gì phản bác nữa. Lấy năng lực của cả bọn, cho dù phải rời khỏi Hổ Khâu
sơn mạch cũng không sợ không có chốn dung thân. Với lực lượng của người tu tiên
nàng hoàn toàn đã thấy rõ, nếu còn ở nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ gặp phiền phức.
Đế Thích Thiên đề nghị chuyện này không khác gì nói trúng tâm ý nàng.
Nhìn đến ngay cả Bạch Tố Tố cũng thu phục được, chuyện
trong sơn mạch coi như đã giải quyết xong nên hắn cũng không ở lại nữa, mang
theo Bái Nguyệt, cố nén trụ thương thế, hướng sơn động của mình chạy tới, lại
không ngừng vận chuyển Hổ Khiếu Công giúp cơ thể cảm thấy khá hơn.
Một chiêu toàn lực của trúc cơ kỳ cao thủ thật khủng khiếp.
Mộc thước kia đánh lên người, tuy rằng không tạo ra vết thương bên ngoài nhưng
ngũ phủ lục tạng bên trong lại bị thương trầm trọng. Kinh mạch cũng xuất hiện
không ít thương tổn. Hắn cần phải nghỉ ngơi chữa trị vết thương nếu không, cứ
lưu lại trong cơ thể sớm muộn gì cũng tạo thành mầm họa. Nói không chừng, sau
này còn ảnh hưởng đến việc mở yêu phủ nữa.
Thử nghĩ, nếu trong quá trình vận chuyển yêu lực để mở
yêu phủ, kinh mạch trong cơ thể vì bị tổn thương chưa khỏi, tại thời điểm mấu
chốt mà đứt gãy thì đúng là một đại bi kịch.
Chạy liên tục trong rừng không nghỉ, trên đường, Bái Nguyệt
sớm đã tách hắn ra để trở về tộc đàn, Đế Thích Thiên bằng tốc độ nhanh nhất
quay về sơn động. Mặt trời đã bắt đầu hướng rặng núi phía tây chậm rãi đi xuống.
Sau khi rời sơn động, hắn tạm thời đem bọc vải trên miệng
đặt xuống, bản thân nằm lên tấm da gấu ấm áp yên lặng vận chuyển Hổ Khiếu công.
Một tia yêu khí tối đen theo lỗ chân lông mở ra, đi ra
bên ngoài tạo thành một tầng hắc khí bao phủ toàn thân hắn vào trong, thiên địa
linh khí hùng dũng tràn tới. Yêu lực xuyên qua kinh mạch, đem những chỗ bị
thương tổn nhanh chóng phục hồi.
“Tiếng gầm thật quá bá đạo a!’
Ở cách sơn động nơi Đế Thích Thiên nằm không xa, thần bí
nữ tử kia đột ngột xuất hiện, nhìn vào trong động thấy Đế Thích Thiên đang nằm,
trong mắt không che dấu được một tia nhìn kinh dị. Thời gian này, vì hứng thú với
hắn mà nàng ta chưa rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch, suốt ngày đi theo sau hắn. Nhưng
chỉ trong mấy ngày mà Đế Thích Thiên làm cho nàng phải đi hết thừ ngạc nhiên
này đến ngạc nhiên khác.
Càng theo dõi lâu, nàng càng sinh ra cảm giác hứng thú với
Đế Thích Thiên. Biểu hiện của Đế Thích Thiên những ngày qua là quá mức kinh người,
quá mức không giống người thường (DG: nói thừa, nó đâu có phải người thường).
“Tiểu tử này rốt cuộc và có được kỳ ngộ gì, không chỉ có
công pháp tu luyện, bản thân có trí tuệ kinh thân, dựa vào có một bình tụ linh
đan mà trong một thời gian ngắn ngủi đã có thể tu luyện thành tinh quái đỉnh
phong, còn có hổ khiếu âm ba, chém giết với trúc cơ kỳ tu sĩ không hề kém thế
chút nào, lại còn dọa người ta bỏ chạy như chó nhà có tang. Có ý tứ, rất có ý tứ.”
Thần bí nữ tử trong tay vân vê một đóa hoa màu tím, đôi
môi anh đào lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
“Vốn ta còn tưởng hắn gặp nguy hiểm, định ra tay giúp một
phen. Không ngờ không chỉ không cần ta ra tay, mà dường như hắn còn thu hoạch
không tệ a.” Nữ tử thì thào tự nói, trầm tư một lát rồi sóng mắt lưu chuyển,
nói nhỏ: “Nói không chừng, hắn có thể khám phá ra bí mật của khâm thiên bảo hạp.”
“Hô!!”
Ở trong động, sau khi tu luyện suốt hai canh giờ, yêu khí
quanh thân Đế Thích Thiên cuối cùng cũng thu liễm lại, hắn mở mắt ra, lưỡng đạo
tinh quang trong mắt bắn xẹt ra. Oai vũ bá đạo trên người cũng chợt lóe rồi
nhanh chóng được thu trở về.
“Người tu tiên quả nhiên nguy hiểm. Trúc cơ tu sĩ mà đã
đánh ta trọng thương thế này, nếu người mạnh hơn tới, ta chỉ sợ hôm nay không về
đây nổi.” Đế Thích Thiên trong lòng lạnh như băng. Chứng kiến sự cường đại của
người tu tiên, ý tưởng cứu bạch hổ mụ mụ cùng đệ đệ, muội muội càng thấy gian
nan hơn. Nhưng gian nan này cũng không thể tiêu diệt được ý chí quyết tâm của hắn,
ngược lại càng khích lệ hắn cố gắng tu luyện đề thăng thực lực.
Tinh quang chợt lóe: “Nhưng, lần này dù sao trong họa
cũng có phúc, không những kinh nghiệm chiến đấu của ta dầy hơn, mà yêu lực dường
như càng tinh thuần hơn.”
Trong sơn mạch, mặc dù thực lực của hắn luôn được tăng tường,
tốc độ tu hành như hiện tại có thể giúp hắn liên tục tích tục yêu lực trong
kinh mạch.
Nhẫn nại suy nghĩ một chút, hắn lại quay đầu nhìn về phía
cái bọc quần áo. Trong đó chính là vật phẩm của người tu tiên, hay chính là chiến
lợi phẩm của hắn. Có một thanh mộc thước, một thanh xích kiếm, hai kiện pháp bảo
vô cùng uy lực mà hắn đã được lĩnh giáo qua. Quả nhiên đó không phải vật phàm.
Nhưng làm cho Đế Thích Thiên háo hức nhất chính là túi trữ vật của Lý Hàng Trần
kia.
Lại nói chuyện xưa.
Trong thần thoại, còn tồn tại càn khôn túi, tu di giới chỉ
có thể cất giữ vật phẩm tiên gia. Loại này có thể giúp chứa đựng đại lượng bảo
bối, đối với Đế Thích Thiên mà nói có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
“Rần!!”
Hắn xé rách bọc quần áo ra, trong sơn động tối om chợt lóe
lên vài đạo quang hoa. Trong sơn động, quang minh ngày một đại thịnh. Hảo quang
này không quá chói mắt, nếu định nhãn nhìn, có thể thấy những vật vừa xuất hiện
trong mắt.
Trong cái bọc không nhiều, có ba kiện đồ vật.
No comments:
Post a Comment