Kiện đồ vật đầu tiên là một thước đo màu xanh dài ba tấc,
kiện thứ hai là một phi kiếm màu hồng, cuối cùng, là một gói to bằng bàn tay
mang đậm phong cách cổ xưa.
Đế Thích Thiên nhìn ba kiện bảo bối trước mặt, sau đó hắn
vươn hổ trảo chộp lấy túi trữ vật, dùng sức cào lên vài cái nhưng tuyệt nhiên
không gây ra cho nó chút thương tổn gì, không biết làn từ vật liệu gì mà thành.
«Quả nhiên là bảo bối của tu tiên.» Đế Thích Thiên khẽ gật
gù tán thưởng, thầm nghĩ : « Tu tiên giả thường để bảo bối ở bên trong túi trữ
vật, ta muốn nhìn xem bên trong gói này chứa vật gì đây ? »
Đối với đồ vật trong tu tiên giới hắn hoàn toàn không có
chút khái niệm gì nên chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu. Túi trữ vật là một pháp bảo
như vậy, mặc dù chỉ lớn bằng bàn tay nhưng có thể chứa vô vàn vật phẩm bên
trong, phương pháp mở ra cũng không đồng nhất.
Tuy rằng nhìn bên ngoài không khác gì túi tiền nhưng dù
cho Đế Thích Thiên làm thế nào miệng túi cũng không một chút xê dịch, ngoài một
tầng ánh sáng màu xanh mờ nhạt.
« Yêu lực không có tác dụng gì, chẳng lẽ là phương pháp của
ta không đúng. »
Đế Thích Thiên lâm vào trầm tư trong chốc lát, mắt hắn đột
nhiên lóe lên tinh quang, trong đầu chợt xuất hiện một ý tưởng : « Ở kiếp trước
ta có nghe nói, pháp bảo của người tu tiên đều nhận chủ mới có thể sử dụng,
nghĩa là pháp bảo thông thường có khả năng nhận ra người sở hữu nó. Như vậy muốn
mở túi trữ vật này trước hết phải bắt nó nhận ta làm chủ mới được. »
Ý nghĩ này vừa chợt đến, tinh quang trong mắt hắn càng tỏa
ra mạnh mẽ, tin tưởng mình đang suy nghĩ đúng hướng, hắn bèn lập tức thực hành.
Tâm niệm Đế Thích Thiên vừa động, nhất thời yêu thức từ
trong đầu tuôn ra, dừng bên trên túi trữ vật. Thần thức hắn vừa cùng túi trữ vật
tiếp xúc liền thấy xuất hiện một luồng ánh sáng, ngay lập tức trong đầu hắn xuất
hiện một không gian vô cùng kỳ lạ. Không gian này không rộng lắm, chỉ có ba thước
vuông mà thôi. Không gian bên trong vô cùng trống trải, chỉ có mấy chục tinh thạch,
một quyển sách, một la bàn khá lạ mắt, thêm vài trăm cái linh phù. Còn có hơn
mười cái hộp ngọc trống rỗng không có gì bên trong.
« Đây chính là không gian bên trong túi trữ vật sao ? Trước
tiên cứ xem xét kỹ một chút đã. »
Đế Thích Thiên tiếp tục quan sát không gian này liền thấy
được không gian của túi trữ vật này không lớn lắm, chỉ có ba thước vuông, nhưng
lại có thể cất giữ số lượng đồ vật lớn như vậy. Mặc dù không tính là quá nhiều
nhưng đối với bản thân hắn lúc này, như vậy cũng là mỹ mãn rồi.
Đem yêu thức đặt lên túi trữ vật, hắn cảm giác được rõ
ràng đồ vật bên trong này tùy thời có thể lấy ra bất cứ lúc nào. Vừa nghĩ đến
việc đó, lập tức hào quang trên túi trữ vật chợt lóe, đồ vật trong túi vật phẩm
lập tức rơi ra. Đồ vật rơi trên mặt đất đúng số lượng mà hắn vừa nghĩ tới.
« Sách mà người tu tiên đặt trong túi trữ vật chắc chắn
không phải điển tịch bình thường. »
Đế Thích Thiên đem đồ vật bên trong túi rải hết ra ngoài,
ánh mắt dừng lại trên cuốn sách cổ. Trong lòng hắn có chút thấp thỏm, hy vọng
đây là tu tiên điển tịch.
« Rầm !! »
Hắn đem sách cổ đến trước người, nhìn thấy trên bìa sách
có đám kí tự :
« Trường sinh công !! »
Ba chữ xuất hiện trước mắt Đế Thích Thiên làm cho tinh
quang trong mắt hắn càng sáng ngời. Hắn vội mở sách ra, quả nhiên như hắn dự liệu,
chính là tu tiên điển tịch. Sau khi xác nhận, hắn lập tức không dừng được sự chờ
mong, vội lật ngay trang đầu tiên của điển tịch ra đem nội dung ghi nhớ trong đầu.
Một trang rồi lại một trang.
Đây cũng không tính là cổ tịch. Đế Thích Thiên đem nội
dung ghi nhớ trong đầu, một canh giờ sau đã lật giở đến tờ cuối cùng.
« Hô !! »
Xem xong hoàn toàn cuốn sách, Đế Thích Thiên cuối cùng
cũng thở ra một hơi, ánh mắt có vài phần phức tạp, vừa phấn chấn, vừa lạnh
lùng, vừa có chờ đợi đan xen trong một chỗ.
« Tu tiên giả, cám ơn các ngươi đã đưa đến cho ta một quyển
công pháp tu tiên. »
Ánh mắt hắn lúc này vô cùng thâm thúy. « Trường xuân công
» này cũng không tính là một công pháp cao thâm gì, nhưng cũng là một công pháp
tương đối mạnh mẽ. Đây là công pháp tu luyện dành cho tu sĩ luyện khí kỳ.
Trường sinh công tổng cộng có mười ba tầng.
Mỗi một tầng ứng với một cảnh giới luyện khí kỳ, ví dụ
như tu được tầng thứ nhất nghĩa là hắn đã có tu vi luyện khí kì tầng một. Nếu
tu đến tầng 12 viên mãn nghĩa là đã bước vào trúc cơ kỳ. Mà tu đến tầng 13
nghĩa là luyện khí kì đại viên mãn. Cũng không phải ai cũng đạt tới tầng 13 mà
khi đạt tới tầng 12 liền có thể tiến hành trúc cơ rồi. Nhưng nếu tu đến đại
viên mãn thì cơ hội trúc cơ thành công sẽ cao hơn nhiều.
Đại viên mãn tự nhiên rất hấp dẫn, nhưng tu đến tầng thứ
13 nếu không có đại nghị lực thì rất dễ bỏ cuộc.
Gọi là trường sinh công thật không sai, giống như thượng
thừa công pháp dành cho luyện khí kì. Nhưng đối với Đế Thích Thiên cũng chỉ là
thêm thắt mà thôi bởi mới đây hắn đã có được Hổ Khiếu Công, là công pháp tu
hành vô cùng thích hợp. Nếu như bỏ gốc lấy ngọn thì đúng là tự sát.
Việc chân chính làm hắn cảm thấy kinh hỉ chính là đoạn
sau của trường sinh công : ngũ hành thuật.
Hỏa cầu thuật, băng nhận thuật, phong nhận thuật, thổ thuẫn
thuật, kim cương thuật.
Đây đều là pháp thuật căn bản, trong tu tiên giới, tu sĩ
luyện khí kì mỗi người đều học được một hai thuật. Đế Thích Thiên trước giờ tu
luyện đều không được chỉ điểm, hoàn toàn dựa vào chính mình mà tiến tới nên những
pháp thuật này đối với hắn vô cùng trân quý.
Hắn không phải là không có yêu lực, nhưng mặc dù có hắn
cũng không thể hiểu được pháp thuật, chỉ có thể dựa vào trí tuệ của mình mà lý
giải rồi mày mò và vận dụng sử dụng. Biết được cách vận dụng rồi, sau khi tu
luyện hoàn thành, hắn có thể đem ra thử một phen, cho dù không làm yêu lực tăng
lên nhưng cũng giúp bản thân hắn mạnh hơn nhiều.
Không thể không nói, điển tịch này đối với hắn như lò
than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, lập tức giúp hắn giải nỗi băn khoăn về điểm yếu
của bản thân mình.
« Tốt ! Lần này tuy rằng bị thương nhưng lại có được mấy
bảo bối này, cho dù phải chịu chút thương tổn cũng là hoàn toàn đáng giá. »
Đế Thích Thiên cảm thấy phấn chấn trong lòng, đem cuốn
sách bỏ vào trong túi, tiếp tục nghiên cứu các bảo bối còn lại. Thanh mộc thước,
xích kiếm này hắn đều đã biết qua, là pháp khí công kích. Nhưng dù là bảo bối
trân quý hắn cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn, bởi vì hắn chưa mở được yêu phủ
nên chưa thể tế luyện hai pháp khí này. Pháp khí không tế luyện không thể phát
huy chân chính uy lực của nó được.
Cho nên, hắn chỉ có thể than thở mà thôi.
La bàn kia cũng làm hắn chú ý, cảm giác có chút bất đồng
nên nghiên cứu một chút rồi cũng quẳng vào trong túi trữ vật mà hoàn toàn không
biết đây chính là bảo bối trân quý nhất- thông linh la bàn.
Lý Hàng Trần chết, la bàn đặt trong túi trữ vật nên đều bị
Đế Thích Thiên mang tới đây. Đám đạo phù đều là pháp thuật căn bản, chỉ cần
dùng linh lực bóp nát là có thể lập tức triển khai công kích. Hộp ngọc trống
không chắc là Lý Hàng Trần chuẩn bị để chứa thiên địa linh bảo.
Một số hộp ngọc không ngờ đã có chút hoàng tinh, nhân sâm
và một số linh dược khác.
Sau khi xem qua một lượt, Đế Thích Thiên toàn bộ bỏ vào
trong túi trữ vật. Tuy rằng cho không ít vật vào nhưng túi trữ vật cũng không
có gia tặng trọng lượng chút nào, đúng là vô cùng thần kỳ.
Nghĩ một chút, hắn đi tới trước thạch bích, lấy ra khâm
thiên bảo hạp, bình ngọc chứa tụ linh đan cùng với ngự thú vòng toàn bộ bỏ vào
túi trữ vật.
Hổ Khâu sơn mạch hiện tại đã không an toàn chút nào, hắn
cũng đã quyết định, trong thời gian ngắn nhất đem đám thuộc hạ đã thu phục rời
khỏi đây. Khâm Thiên bảo hạp hiện tại cũng không thể để lại đây. Mấy ngày nay,
đối với việc xếp đồ hình trên bảo hạp hắn cũng đạt được không ít tiến triển.
Hắn muốn xem xem sau khi đồ lục hoàn toàn hợp thành, bên
trong bảo hạp cuối cùng là đang chứa vật gì.
« Hổ Khâu sơn mạch này ta đã trêu chọc vào không ít tu
tiên giả, sau này cũng khó mà trở lại đây. Lần này rời đi chắc chắn phải mang
toàn bộ mọi thứ đi. »
Trước đây không có túi trữ vật, hắn không nghĩ tới việc
này. Nhưng hiện tại trong đầu hắn đã xuất hiện ý định điên cuồng muốn đem cả
bàn thạch bên trên thác nước kia đi theo. »
Khối bàn thạch kia đã nhiều lần cứu hắn khỏi nguy nan,
tuyệt đối là một kiện dị bảo không ai biết. Khi trước không có túi trữ vật, hắn
không có năng lực mang đi, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn có thể.
« Phốc !! »
Suy nghĩ này vừa hiện ra, hắn lập tức đứng dậy đi ra khỏi
động. Thân thể hắn nhanh chóng xuyên qua núi rừng, uy vũ trên người tỏa ra nồng
đậm khiến động vật bốn phía run rẩy không thôi, một chút tới gần cũng không
dám.
« Di !! Tiểu gia hỏa này đang tiến tới phía ta ? Ta phải
trốn, trốn đi đã, không thể gặp mặt lúc này. »
Thần bí nữ tử đang đứng trên thác nước thấy hành tung của
Đế Thích Thiên đang hướng về phía mình mà tới không khỏi có một chút kinh dị,
càng không muốn hiện tại chạm mặt cùng Đế Thích Thiên. Thân thể nàng hơi nhoáng
lên một cái, đảo mắt đã biến mất trên đỉnh núi. Nàng không rời đi mà dùng ẩn
thân thuật tránh ở một bên.
Nàng muốn nhìn xem Đế Thích Thiên tới đây tột cùng là muốn
làm gì ?
No comments:
Post a Comment