Tu yêu vốn bất đồng so với tu tiên. Tu yêu không chỉ chú
trọng về yêu lực mà còn coi trọng cả sức mạnh của thân thể. Thông thường khi tu
luyện, yêu lực sẽ phân thành hai bộ phận, một tiến vào trong thân thể dung hợp
cùng kinh mạch, huyết nhục làm cho thân thể càng thêm cường hãn, một phần sẽ
bao phủ toàn thân, chính là yêu khí hộ thể.
Trong tu yêu, bản thể càng khổng lồ thì thực lực bản thân
càng cường hãn. Khi chiến đấu thường hiện nguyên hình nên so với trạng thái yếu
nhược của nhân loại thì có rất nhiều lợi thế. Bản thể chiến đấu khiến cho thực
lực gia tăng thêm vài phần. Còn tu yêu gia biến hóa thành nhân hình bởi vì
trong thiên địa này chỉ có thân thể con người là thích hợp với tu luyện nhất.
Lúc này thân hình Đế Thích Thiên so với lúc trước thì cường
đại hơn rất nhiều, lớn gấp hai thân hình của tộc nhân hổ tộc bình thường. Oai
vũ trên người hắn tỏa ra nồng đậm, bách thú bốn phía cảm nhận được hơi thở của
bách thú chi vương nếu không lập tức chạy trốn thì cũng là quỳ rạp trên mặt đất,
thân thể không ngừng run rẩy sợ hãi.
Tốc độ của hắn lúc này không nhanh cũng không chậm, vốn
đã quen thuộc với núi rừng nơi này nên vừa đi hắn vừa cẩn thận xem xét.
Ngày mai hắn sẽ rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch tới một địa
phương xa lạ nào đó, cũng không biết đến khi nào mới có cơ hội quay lại chốn
này. Lần này rời đi, hắn sẽ hoàn toàn thoát ly khỏi cuộc sống của dã thú tầm
thường, hắn đã chọn cho mình một con đường đi riêng. Tu yêu. Nhất định hắn phải
tu thành yêu.
“Ngày mai ta rời khỏi đây, nhưng ta sẽ đi đâu đây?”
Vừa đi Đế Thích Thiên vừa suy tính cho cuộc sống sau này.
Từ lúc sinh ra tới giờ hắn đều sinh hoạt ngay trong Hổ Khâu sơn mạch này, bên
ngoài là địa phương gì hắn cũng hoàn toàn mờ mịt. Phải có một mục tiêu xác thực
nếu không lần di chuyển này sẽ gặp tương đối khó khăn.
Nếu không phải hôm nay đột nhiên phát sinh biến cố làm
cho hắn trở tay không kịp, căn bản không cho hắn thời gian trì hoãn việc rời khỏi
đây thì nhất định hắn sẽ phái Bái Nguyệt cho người đi trước dò đường để tìm một
địa phương thích hợp nhất.
Sau khi xác định xong mục tiêu mới bắt đầu di chuyển, nó
sẽ làm cho đợt di chuyển này an toàn hơn nhiều. Nhưng biến cố xảy ra đã khiến hắn
phải ra một quyết định rất vội vàng, mặc dù không có phương hướng di chuyển cụ
thể, nhưng nếu ở lâu hơn nữa chắc chắn sẽ có thêm nhiều biến cố phát sinh.
“Hổ Khâu sơn mạch hiện tại đã bị người tu tiên để mắt tới,
nếu còn ở lại đây thì đúng là ngu ngốc. Cho dù sơn mạch bên cạnh cũng không thể
ở lại, quá thân cận không chừng cũng sẽ có nguy hiểm. Cho nên phải đi xa một chút.
Phía đông là thành trấn của loài người, tới đó chính là tự sát. Có lẽ chỉ có thể
di chuyển theo hướng nam mà thôi.”
Trong mắt Đế Thích Thiên lóe ra tinh quang, phía đông chắc
chắn không thể tới, chỉ còn lại ba hướng tây, nam, bắc. Hắn từng đứng ở nơi cao
quan sát, thấy phía nam là một mảnh mênh mông bát ngát rừng núi, hầu như không
có sự hiện diện của con người, thích hợp nhất với việc di chuyển. Hai phương hướng
còn lại đều giáp ranh với khu vực sinh tồn của nhân loại.
Hiện tại, hắn đã làm cho tu tiên giả chú ý tới, cần phải
che dấu tung tích, ẩn thân một đoạn thời gian làm cho việc này lắng xuống. Hơn
nữa hắn cũng cần tích góp yêu lực, càng nhanh đột phá thành yêu thú càng tốt.
Cho nên hiện tại cần tìm một địa phương có thể ẩn nấp là tốt nhất.
Dĩ nhiên địa phương tốt nhất chính là một nơi hoàn toàn
không có con người. Ở đó bọn hắn có thể an tâm tu luyện, đợi cá vượt vũ môn hóa
rồng, bọn hắn có thể xông ra ngoài phong vân một phen.
“Phía nam. Vậy sẽ đi về phía nam.”
Đế Thích Thiên giờ phút này âm thầm quyết định sẽ đi về
hướng nam.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ một hồi, không ngờ đã tới bên
trên thác nước tự lúc nào. Hắn lắc lắc đầu vài cái đem suy nghĩ gạt đi nhìn bàn
thạch sừng sững trên ngọn núi, ánh mắt lộ vài phần phức tạp.
“Bàn thạch a bàn thạch, không biết với lực lượng hiện tại
của ta có thể đập vỡ ngươi ra hay không đây?” Đế Thích Thiên hít sâu một hơi, lần
trước dù hắn có tác động cỡ nào cũng không thể lay chuyển được bàn thạch. Từ
lúc đó đến nay hắn không ngừng dùng tụ linh đan tích tụ yêu lực, hiện tại yêu lực
trong cơ thể đã tương đối khổng lồ, nên lúc này hắn rất muốn biết mình có thể đập
vỡ bàn thạch thần bí này không? Bàn thạch này là một bảo vật khác thường. Ngày
đó hắn ở bên trên bàn thạch tu luyện cảm giác bản thân cùng nó có một liên hệ
vô cùng kì dị. Hắn dường như cảm giác thấy được một thứ gì đó nhưng lại không
rõ ràng.
“Hảo! Thử lại lần nữa. Có khi có thể đập vỡ bàn thạch, có
cơ hội lấy được khôi bảo chân chính ở bên trong.” Đế Thích Thiên không do dự
chút nào, ý nghĩ này vừa vụt đến bèn chuẩn bị động thủ.
“Ngao ô!!”
Hắn đem yêu lực bên trong vận chuyển theo kinh mạch một
vòng khiến cho thân thể tiến vào trạng thái sung mãn nhất, một cỗ yêu lực ở
trong kinh mạch chảy xuôi mà ra ngoài. Hắn hít sâu một hơi, phát ra một tiếng
rít gào trầm thấp, hổ trảo nâng lên, yêu lực hùng dũng tuôn ra như thủy triều.
Chỉ một loáng sau, ở trên hổ trảo đã bao phủ một tầng yêu khí tối đen, hắc
quang sắc bén như kim chúc làm cho người ta nhìn vào là sợ hãi.
Oai vũ nồng đậm cuồn cuộn như nước lũ đem toàn bộ ngọn
núi bao trùm bằng hơi thở bách thú chi vương. Hơi thở uy áp tràn ra từ thân thể
hắn.
“Oanh!!”
Hắn đem toàn bộ yêu lực quán chú vào hổ trảo làm cho kinh
mạch trong hổ trảo kịch liệt đau đớn rồi mới ầm ầm đánh xuống bàn thạch vững chắc.
Bàn thạch cứng rắn vô cùng, cũng thần kỳ vô cùng, cũng giống như lần trước, một
chưởng vỗ xuống không gây ra chút phản ứng nào, cũng không hấp thu lực lượng của
hắn.
Mà đột nhiên trên bàn thạch phát ra một cỗ lực lượng lớn
đến đáng sợ. Quang mang lóe ra giống như bạch ngọc lập tức đem yêu lực Đế Thích
Thiên đánh ra phản phệ trở lại trên thân thể hắn.
“Phanh!!”
Cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, không chỉ là lực lượng của
bàn thạch mà còn có cả lực lượng đánh ra của Đế Thích Thiên, hai cỗ lực lượng hội
tụ cùng một chỗ phản phệ trở lại làm sao có thể nói là không đáng sợ cho được.
Vốn không lường trước sự việc đột nhiên xảy ra kịch biến như thế, hơn nữa lực
phản phệ quá nhanh nên Đế Thích Thiên nửa cơ hội phản ứng cũng không có. Lập tức
hắn bị cỗ lực lượng này oanh kích lên người.
“Phốc!!”
Thân thể hắn như bị sét đánh trúng, từ miệng phun ra một
ngụm máu, toàn thân như tên bắn lập tức bay ngược ra xa. Thân thể to lớn nặng nề
của hắn rơi xuống cách đó ba trượng, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu nữa.
“Làm sao lại có thể như vậy được?”
Đế Thích Thiên lúc này trong mắt chứa đầy sự kinh hãi,
trong nháy mắt thương thế so với khi trước gặp phải người tu tiên còn trầm trọng
hơn vài phần. Lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều bị đánh bay khỏi vị trí, kinh mạch xuất
hiện những vết rách, đứt gãy.
Nhưng điều làm hắn chân chính khiếp sợ không phải thương
thế trên người mà bàn thạch lúc này lại đột nhiên phát sinh dị biến.
Chỉ thấy bàn thạch vốn chẳng khác gì hòn đá, sau khi bị một
ngụm máu của Đế Thích Thiên phun lên rồi đột nhiên biến mất, tựa hồ như nó bị
bàn thạch nuốt vào trong. Tiếp theo, ngọc quang trên bàn thạch đột nhiên tăng vọt
khiến cho trong đầu hắn xuất hiện một linh tính bất khả tư nghị.
“Rầm rầm oanh!!”
Bàn thạch kịch liệt rung động, theo mặt đất dựng đứng
lên.
“Bùm!!”
“Bùm!!”
Trong bàn thạch phát ra âm thanh như tiếng tim đập trong
lồng ngực, hơn nữa trên bàn thạch tỏa ra ngọc quang cũng theo âm thanh cổ quái
này dần co rút lại rồi lại bành trướng ra theo nhịp đập kia. Bàn thạch giống
như đang dựng dục một tuyệt thế thần thai vậy, và thứ quái đản kia sắp được
sinh ra.
Đế Thích Thiên mới bước vào tu hành một thời gian ngắn, mặc
dù trí tuệ không thua bất cứ nhân loại nào nhưng hắn lại tương đối mờ mịt với
tri thức tu hành cho nên nhìn biến cố trước mặt, hắn cũng không biết chuyện gì
đang xảy ra? Bản thân hắn lại đang bị trọng thương nên chỉ có thể kinh hãi nhìn
biến dị đang xảy ra trước mắt.
Không chỉ có mình hắn kinh ngạc, lúc này nữ tử thần bí ẩn
thân một bên cũng kinh dị không thôi.
Trên dung nhan như tiên thiên kia cũng không dấu được vẻ
kinh ngạc, anh thần vô ý thức mở ra chăm chú nhìn vào dị biến trước mắt.
“Điều này sao lại có thể xảy ra? Trong bàn thạch không ngờ
lại đang dựng dục dị bảo độc nhất vô nhị. Không, có thể không phải dị bảo, chẳng
lẽ là một tuyệt thế thần phôi do thiên địa sinh thành?”
Mặc dù có kiến tức không ít nhưng nhìn đến cảnh tượng quỷ
bí này, nữ tử kia cũng không thể xác định bên trong bàn thạch rốt cục chứa vật
cổ quái gì.
“Răng rắc!!”
Đúng lúc này, ở khoảng không ngay trên bàn thạch từng đám
mây lớn bắt đầu tụ lại. Đám mây đó cũng không phải mây đen mà gồm nhiều màu sắc
khác nhau, từng đạo điện quang mang theo đủ loại màu sắc kì dị không ngừng từ
đó xuyên ra.
Sấm sét là lực lượng của trời đất, đại biểu cho uy nghiêm
của trời đất.
Mênh mông cuồn cuộn thiên uy ẩn ẩn trong từng đám lôi điện,
như thủy triều nhanh chóng bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi.
“Ngao ô!!”
Vốn đang bị thương, Đế Thích Thiên chỉ có cảm giác thân
thể đột nhiên như bị một tòa đại sơn đè lên, uy áp tỏa ra đáng sợ khiến hắn
không thể không quỳ rạp trên mặt đất. Nhưng hai mắt hổ lại nhìn chằm chằm vào
thiên địa dị tượng trước mặt.
“Đây là vân kiếp, bàn thạch cuối cùng đã dựng dục cái quỷ
gì mà lại kéo đến cả thứ hỗn trướng này?” Thần bí nữ tử trong lòng phát ra một
tiếng hét kinh hãi.
“Răng rắc!!”
Đúng lúc này, vân kiếp bên trên đột nhiên quay cuồng, một
đạo thần lôi màu vàng ầm ầm đánh xuống, phá thiên không, mang theo hơi thở hủy
diệt, mênh mông thần uy oanh kích lên trên bề mặt bàn thạch.
No comments:
Post a Comment