“Tam gia gia, người đã đáp ứng Vân Nhi, nếu bắt được hắc
hổ kia người sẽ cấp cho con làm lễ vật.” Xuất Vân công chúa và lão giả kia cùng
ngồi trên một cái thảm màu xanh, thảm đang phi hành trên không trung, mặc dù tốc
độ phi hành của nó rất nhanh nhưng hai người vẫn ngồi vững vàng. Đừng nói là đứng,
dù cho có nằm trên đó cũng chẳng vấn đề gì.
Xuất Vân công chúa nũng nịu ôm lấy cánh tay lão giả.
Lão giả bất cần đời vỗ vỗ lên cánh tay của Xuất Vân công
chúa nói: “Tiểu Vân Nhi, lần này ngươi ra ngoài gây ra chuyện lớn như vậy, ngay
cả Tần gia tiểu tử kia cũng bỏ mạng. Nếu không phải ngươi ở bên cạnh cầu xin
ta, không chừng ngươi sẽ bị quản thúc cho đến khi lên Liên Vân tông mới thôi
a.”
“Hì hì!! Ta biết, tam gia gia chính là hiểu Vân Nhi nhất,
khẳng định sẽ không làm như vậy mà.” Xuất Vân công chúa không e ngại, ngược lại
còn làm ra bộ dáng cười hì hì.
“Tốt lắm. Ngươi, cái đồ quỷ linh tinh, lần này ta phải
xem xem hắc hổ mà ngươi nói có cái gì cổ quái. Hắc hắc, bắt được nó, tam gia
gia sẽ thưởng thức vài ngày sau đó cho ngươi làm linh thú cưỡi chơi.” Lão giả
cũng không có làm bộ dáng đứng đắn. Tên của hắn là Sở Quan, với huynh đệ đứng
hàng thứ ba, tính tình hơi cổ quái và trẻ con.
Lần này, Sở Vân vội vã chạy về nhà, còn làm cho Tần Hải
chết ở Hổ Khâu sơn mạch, chuyện như vậy nói lớn thì không lớn, nhưng nhỏ cũng
không phải nhỏ. Chủ yếu là trong miêu tả của Sở Duẫn, hắc hổ này có điểm cổ
quái khiến gia tộc chú ý.
Hổ Khiếu âm ba công kia không ngờ lại kinh người đến thế.
Có người còn đoán rằng hắc hổ này chính là dị thú, nếu không tuyệt không thể có
thực lực biến dị như vậy. Cho nên, sau khi thảo luận, Sở gia quyết định để Sở
Quan mang theo Sở Vân trở lại sơn mạch một lần nữa, nhân tiện mang hắc hổ kia
trở về.
Ở động vật, có một tình huống đặc biệt, đó là dị biến. Ví
dụ như Chu Tước và ưng kết hợp, hậu thế của Chu Tước và ưng sẽ có huyết mạch của
cả hai thú tộc này. Có thể mang hình thái của chim ưng, trong một tình huống dị
biến, hoặc gặp kỳ ngộ nào đó sẽ kích phát huyết mạch của Chu Tước sinh ra dị biến.
Hoặc biến thành Chu Tước, hoặc biến thành một loại sinh linh nào đó.
Loại trạng thái này gọi là biến dị.
Loại trừ dã thú thông thường, trên đời này còn rất nhiều
linh thú trời sinh, vừa sinh ra đã có linh tính, có sức mạnh lớn hơn nhiều so với
bách thú.
Lần này nghe Sở Vân kể lại sự tình, Sở gia lập tức đoán hắc
hổ này chính là trải qua dị biến mà sinh ra nên mới có thể sở hữu lực lượng
kinh người như thế. Nếu có thể bắt về, không chừng trong gia tộc sẽ xuất hiện một
linh thú thủ hộ.
Vì vậy lần này mới phái một Kết Đan cao thủ tiến đến.
Dọc đường đi đều gặp nhiều tu tiên giả hướng Hổ Khâu sơn
mạch tiến vào nhóm thì mong chờ sẽ sinh ra một cái phường thị trao đổi, người
thì vì khả năng tồn tại dị bảo mà đến. Thời điểm này sơn mạch vốn không bao giờ
có người lại nhất thời sinh ra một tràng long tranh hổ đấu, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng kể cả tìm kiếm hắc hổ hay tầm bảo, họ đều không có
thu hoạch gì.
Họ đâu có ngờ được, hắc hổ mình đang tìm lúc này đã ly
khai sơn mạch, mang theo bảo vật xuất thế, dẫn theo thú tộc hướng nam tiêu sái
mà đi.
Dọc đường đi toàn là núi với rừng. Hầu tộc có thể hái các
loại trái cây làm thức ăn, hơn nữa khi trước rời khỏi hầu cốc cũng đem theo
không ít hoa quả nên thực vật với bọn họ không cần phải lo lắng. Trên cao, đàn
ưng có tốc độ nhanh nhất nên muốn tìm thức ăn cũng không thành vấn đề. Xà đàn lại
có thể ăn nhiều loại nhất nên cũng không sợ chết đói.
Hướng nam hoang vắng vô cùng, chỉ có núi với rừng, con
người hầu như không có, dã thú chim muông sinh sống nhiều vô kể nên mỗi lần dừng
chân, bầy sói đều phân phó đi kiếm mồi. Trên đường đi, thức ăn với lang tộc
cũng không phải vấn đề phức tạp.
Một đường thẳng tới, có đàn ưng chỉ dẫn nên không lo đi
sai hướng. Gặp núi vượt núi, gặp sông vượt sông, đội ngũ hướng Nam Man sơn mạch
mà tới.
Di chuyển liên tục, ngày qua, đêm xuống, loáng một cái đã
qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Đế Thích Thiên vừa đi vừa vận chuyển Hổ
Khiếu công chữa trị thương thế, kinh mạch và những nơi bị thương trên thân thể
đều khôi phục lại. Hơn nữa buổi tối dừng lại hắn đều lấy ra hầu nhi tửu, mỗi lần
tu luyện lại uống vào một ngụm. Hắn phát hiện linh tửu này còn có công hiệu
khác, chính là tẩm bổ kinh mạch, ôn dưỡng toàn thân, đối với thương thế chữa
lành rất nhanh.
Cho nên chỉ ba ngày sau, thương thế của hắn đã tốt hơn đến
tám phần. Căn cứ theo phỏng đoán của Đế Thích Thiên, chỉ cần không quá ba ngày
nữa thì thương thế sẽ khỏi hoàn toàn.
Tại một cây cổ thụ cao lớn, từng giọt sương sớm theo ánh
mặt trời vừa lên, xuyên thấu qua cành lá rơi xuống làm cho núi rừng âm u có
thêm một chút sinh khí. Núi rừng đáng ra phải rất yên tĩnh vào bình minh, nhưng
lúc này lại vang đến tiếng bước chân hỗn độn lớn dần. Nếu có người ở đây chắc
chắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Mấy ngàn con sói to lớn đi đầu tiên dò đường, đám sói mẹ
mang theo đàn con theo sau. Ở giữa là một bầy khỉ sôi nổi, đi sau cùng càng
đáng sợ hơn, là một đàn rắn không biết có bao nhiêu con làm cho người ta nhìn
thấy sẽ một phen da đầu tê dại. Nếu cẩn thận quan sát trên bầu trời cũng sẽ thấy
rất nhiều chim ưng đang không ngừng vờn quanh, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng
kêu vang vọng khắp không gian.
Đây vốn là những chủng tộc nếu đụng độ sẽ đánh nhau đến
người chết ta sống, không ngờ lúc này lại hoàn toàn không có chút lộn xộn nào,
thậm chí giống như là hảo hữu với nhau. Đám động vật này vừa đi vừa nhìn về
phía một hắc hổ cao lớn ở giữa, trên mặt lộ ra vài phần kính sợ.
“Hào!!”
Ngay lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng kêu cao
vút. Đế Thích Thiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con chim ưng cực lớn đang lướt
nhanh xuống, mang theo vô tận cuồng phong, dừng lại ở trên đầu hắn.
“Đại vương, phía trước có một ngọn núi, ở đó có sương mù
vô cùng cổ quái giống như sương mù ở khe núi nơi Bạch mãng sinh sống khi trước.
Nó nằm ngay trên đường chúng ta phải đi qua.” Ưng vương Ưng Không mở miệng nói
ra một tin ngoài ý muốn.
“Cái gì? Giống sương mù chỗ Bạch Tố Tố sao? Chẳng lẽ là
chướng khí?” Đế Thích Thiên trong lòng không một chút căng thẳng, ngay từ đầu hắn
đã xác định được những khó khăn sẽ phải vượt qua trong lần di chuyển này.
Trước kia khe núi Bạch Tố Tố sống có sương mù xuất hiện bởi
vì bên trong sinh sống toàn là độc xà, độc khí trong không khí quá mức khổng lồ,
lại được tụ tập vào một chỗ nên biến thành chướng khí. Nên nếu nơi này có chướng
khí xuất hiện, như vậy phụ cận quanh đây cũng có độc vật xuất hiện. Nếu không
phải số lượng khổng lồ thì cũng là tuyệt thế hung vật.
Hiện tại Ưng Không ở phía trên thông báo như vậy, sợ rằng
ngọn núi trước mặt sẽ có phi thường nguy hiểm.
Hắn trầm tư một lúc, lại nhìn hơn mười vạn sinh linh vây
quanh đang nhìn mình đầy mong chờ. Nếu chỉ mình hắn thì không khó đối phó,
nhưng hiện tại ở đây toàn là dã thú tầm thường, nếu đi vào trong chướng khí, chỉ
sợ sẽ lành ít dữ nhiều. Nếu chỉ có chướng khí thì hắn không sợ, dùng Hổ Khiếu
Âm ba công chấn vỡ đi là an toàn, thứ khiến hắn e ngại chính là thứ tạo ra chướng
khí kia.
“Ưng Không, ngươi ở trên trời có nhìn thấy đường đi vòng
qua núi này không?” Đế Thích Thiên sau khi suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi tiếp.
“Có, nhưng phải mất năm ngày đường. Đường cũng không dễ
đi lắm.” Ưng Không ở bên trên đã sớm xem xét nên hiện tại trả lời rất mau lẹ.
Năm ngày?
Đế Thích Thiên trong lòng trầm xuống, số lượng di chuyển
lần này quá mức khổng lồ, hắn hiện tại cũng không có thần thông lập tức đem ngần
này sinh linh mà đi. Từ nơi này đến Nam Man sơn mạch cần một tháng, trong một
tháng này khả năng sẽ có rất nhiều dã thú yếu ớt bị tụt lại phía sau hoặc tử
vong giữa đường.
“Ưng Không, ngươi tiếp tục dẫn đường, chúng ta qua núi.”
Hắn hơi trầm tư một chút liền quyết định trực tiếp đi xuyên qua núi, nhiều nhất
chỉ mất nửa ngày lộ trình, cùng lắm thì cùng độc vật trên núi đấu một trận.
“Hào!!”
Ưng Không phóng lên thiên không, ở trước dẫn đường, đội
ngũ khổng lồ phía dưới cũng tiếp tục di chuyển.
Quả nhiên không bao lâu sau ra khỏi khu rừng, trước mặt
liền xuất hiện một ngọn núi lớn. Núi này không quá cao, chỉ là vô cùng lớn, nếu
đi xuyên qua núi cũng chỉ cần thời gian nửa ngày. Trên núi cây cối không ít
nhưng cũng không có nhiều cây cao. Nhiều nơi có sương mù dày đặc. Sương mù này
dù gặp ánh mặt trời cũng không tan đi.
Nhìn ngọn núi một hồi, hắn luôn có một cảm giác tương đối
quái dị.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Nó không giống những ngọn núi khác, trên núi này hình như
không có nước, có cây nhưng không có cỏ, mọi thứ quá mức yên lặng gây ra một cảm
giác thiếu sức sống trầm trọng, tạo cho người khác một áp lực tương đối nặng nề.
Chỉ theo cảm giác này cũng có thể biết đây không phải là một ngọn núi tốt lành
gì.
“Ưng không, đây chính là ngọn núi mà ngươi nói.” Mặc dù
trong lòng đã sớm khẳng định nhưng Đế Thích Thiên vẫn hỏi một câu.
“Đại vương, chính là nó.” Ưng Không dường như cũng rất
kiêng kị ngọn núi này.
No comments:
Post a Comment