Cẩn thận quan sát đại sơn, chướng khí trên núi cũng không
phải là không thể đi qua. Dù sao chướng khí cũng không che phủ hết toàn bộ ngọn
núi.Chỉ cần tránh những nơi có chướng khí là có thể đi qua. Cần phải chú ý nhất
chính là độc vật tạo ra chướng khí này.
“Bái Nguyệt, Viên Không, Tố Tố, các ngươi mau tập hợp tộc
nhân, không nên phân tán ra, sau khi tụ tập lại sẽ đi qua núi.” Đế Thích Thiên
bình tĩnh ra lệnh cho đám thuộc hạ.
“Vâng, đại vương!”
Đám người Bái Nguyệt lập tức vâng mệnh quay về phía sau tập
hợp tộc đàn lại.
“Ưng Không, ngươi dẫn đàn ưng bay ở trên phối hợp tác chiến.
Nếu có biến cố gì lập tức phát huy ưu thế công kích địch nhân từ trên không.” Đế
Thích Thiên lại hướng Ưng Không hạ lệnh. Trong bốn tộc đàn thì ưng tộc chính là
nhóm thoải mái nhất, bằng vào ưu thế của bọn chúng có thể dễ dàng vượt qua nơi
này.
“Vâng, đại vương!”
Ưng Không lại mang theo đàn ưng bay lên trời, theo lệnh của
Đế Thích Thiên không ngừng chăm chú quan sát phía dưới.
“Vào núi!”
Đế Thích Thiên ra lệnh một tiếng, dẫn đầu đội ngũ hướng núi
đi lên.
Núi này có tên là núi Ngô Công.
Danh tự như ý nghĩa, trên núi này có rất nhiều rết, số lượng
rết vô cùng lớn. Hơn nữa so với rết bình thường thì độc hơn rất nhiều. Bọn
chúng vô cùng hung ác, phàm là chim thú gì dừng chân tại núi này đều trở thành
thức ăn cho chúng.
Tiếng dữ đồn xa, sự hung hiểm của ngọn núi này trở nên vô
cùng nổi danh, sau đó mới có tên là Ngô Công sơn. Trong cơ thể rết vốn có kịch
độc, chỉ cần hô hấp cũng thở ra không ít độc khí nên mới tạo thành chướng khí
trên núi. Lúc này chướng khí cũng chưa nhiều lắm, nhưng chỉ cần vài trăm năm
sau, nơi này chắc chắn trở thành tử địa.
Ở trên núi có một cái động lớn, từ trong động xông ra một
cỗ hôi mông độc khí. Xuyên qua đám độc khí này, nhìn vào bên trong có thể thấy
rõ một con rết thật lớn. Con rết này quả thực có thể dọa chết người khác về
kích cỡ của nó. Nó dài chừng mười thước, cũng không biết có bao nhiêu đốt chân,
ước chừng cũng phải ít nhất một trăm.
Con rết này có thể nói là tuyệt thế độc vật.
Tương truyền rết một năm mới ra thêm một đốt. Một con rết
dài ba mươi đốt cũng đã hiếm gặp lắm rồi, còn một trăm chương có thể tính vào
hàng linh thú có linh trí. (DG: ta tự hỏi vậy rết mới sinh có mấy đốt =)))
Con rết này dài cả trăm đốt cũng đủ làm người ta sợ chết
khiếp. Cũng nhờ có kỳ ngộ, mấy chục năm trước nuốt được một quả màu tím không
biết tên nên mới bắt đầu sinh ra linh trí.
Con rết này nằm trong động, ánh mắt hướng ra ngoài nhưng
lại đang ở trong hồi tưởng. Từ sau khi có linh trí, nó trở thành vương giả ở
núi này. Sau đó nó đem đám con cháu tới. Đầu tiên chỉ là đám thỏ, hoẵng, sau đó
tất tần tật động vật trên núi này đều bị nó biến thành thức ăn. Sau mỗi lần nuốt
xuống huyết nhục, nó đều cảm thấy có sự thay đổi trong cơ thể.
Nó phát hiện sau mỗi lần ăn no, sau khi ngủ dậy sẽ thấy lực
lượng của chính mình tăng hơn rất nhiều. Hơn nữa nó ăn càng nhiều thì lực lượng
càng gia tăng nhanh hơn. Cho nên nó mới mang theo đám con cháu giết sạch toàn bộ
chim thú ở núi này. Sau vài thập niên ngắn ngủi nó đã có trăm đốt, có hình dáng
như hiện tại.
Lấy linh trí hiện tại của nó cũng chưa thể nghĩ đến những
vấn đề quá thâm ảo. Nó không biết thức ăn sống như vậy trong tu yêu gọi là huyết
thực, huyết thực trong cơ thể mặc dù không có công pháp để luyện hóa nhưng cũng
có một phần bị nó hấp thu, dung hợp. Cho nên lực lượng mới tăng trưởng như vậy.
Chuyện đó nó không biết, chỉ cảm thấy sau khi ăn thì cảm
giác muốn ngủ nhiều hơn. Mấy năm nay bộ tộc của nó số lượng tăng lên rất nhiều,
số lượng hiện tại cực kỳ khổng lồ nên những thứ có thể ăn trên núi đều cũng đã
bị ăn sạch. Lúc này đứng ở trong động, nó cũng không khỏi nhớ đến vị ngon ngọt
của máu.
“Sàn sạt!”
Đúng lúc này, một con rết lớn đi vào trong động. Mặc dù
không có hình thể to lớn như rết vương kia nhưng cũng phải dài tới một thước.
Con rết tiến vào kêu lên vài tiếng, ngô công vương nghe được nhất thời hai mắt
sáng lên, lộ ra hung quang.
Nó hướng về phía con rết nhỏ hơn kia kêu đáp lại vài tiếng,
con rết đi ra ngoài, tốc độ cực mau, tất cả những chân phía dưới thân đều chuyển
động vô cùng nhanh.
“Lạch cạch! Lạch cạch!”
Đế Thích Thiên dẫn theo đàn thú cẩn thận đi lên núi, cố ý
tránh những nơi có chướng khí. Đám viên hầu vốn sôi nổi nhất, trên đường đi thường
xuyên chí chóe, lúc này cũng rụt rè đi cạnh nhau. Ngay cả những con thú bình
thường nhất cũng cảm nhận được nguy hiểm ở nơi này.
“Lạ thật. Chúng ta đi tới sườn núi rồi nhưng cũng chưa thấy
chuyện gì xảy ra. Có chút không đúng.”
Đế Thích Thiên đi trước dẫn đầu, hai ánh mắt không ngừng
quét ngang. Mỗi bước đi đều toát ra nồng đậm uy vũ như muốn cảnh cáo bất cứ kẻ
nào có ý định với thuộc hạ dưới trướng hắn, cảm giác được hơi thở bách thú chi
vương của hắn sẽ không dám tới gần.
Mà hiện tại đang ở trên một ngọn núi khác thường, nên hắn
phỏng chừng sinh linh sống ở đây cũng không phải tầm thường. Hắn chưa khi nào
buông lỏng cảnh giác từ lúc tới đây.
Hiện tại tuy rằng một đường đi đều vô sự, nhưng điều đó
không có nghĩa là không có nguy hiểm tồn tại. Hắn luôn có cảm giác bão táp sắp
xảy ra. Xung quanh đây đều tồn tại áp lực vô cùng lớn.
“Sàn sạt sa!!”
Đúng lúc này, đột nhiên ở bốn phương tám hướng vang lên rất
nhiều âm thanh cổ quái do một cái gì đó bò sát mặt đất vang lên, hơn nữa tương
đối nhiều. Cỏ dại kịch liệt lay động theo thanh âm xuất hiện.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời phát ra một âm thanh hổ
gầm kinh thiên, hai mắt quan sát bốn phía, cảnh tượng hiện ra cũng khiến hắn
kinh hãi.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng không biết có bao nhiêu con
rết. Tất cả đều vô cùng lớn, nhỏ nhất cũng bằng cánh tay trẻ sơ sinh, dài ngắn
không đồng nhất, số lượng không đếm được. Chúng từ bốn phương tám hướng tràn
lên, trong nháy mắt đem tất cả bao vây lại.
“Rết! Không ngờ lại là rết!”
Đế Thích Thiên trong mắt lộ ra tinh quang. Đám rết này
đem tất cả vây quanh nhưng không lập tức tiến công ngay, tựa hồ như đang chờ đợi.
“Rầm!!”
Đột nhiên, ngay phía trước Đế Thích Thiên, đám rết đông
đúc đột nhiên rẽ thành một con đường rộng rãi, một con rết lớn hơn hai thước từ
đó đi ra. Nó đi ra phía trước, ánh mắt nhìn vào đội ngũ đang bị bao vây, trong
mắt hung quang lộ ra nhè nhẹ. Nó tê rống lên một tiếng, ngay lập tức đám rết
như thủy triều dâng hướng bọ Đế Thích Thiên lao tới.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên gầm lên một tiếng kinh thiên, nhất thời
thú tộc phía sau tiến lên. Rắn và rết trời sinh là địch nhân. Bạch Tố Tố dẫn dắt
tộc đàn ngăn trở một phía. Lang vương Bái Nguyệt cũng gầm lên, dẫn dắt tộc nhân
không ngừng dùng móng vuốt dẫm nát người đám rết. Nhóm viên hầu cũng bắt đầu
công kích. Trên trời, đàn ưng làm chủ lực, đối với công kích loại này chiếm
không ít ưu thế, trời sinh lại là khắc tinh của rết.
Trong thời gian ngắn, dưới sự chỉ huy của mấy vị vương giả,
bốn thú tộc cùng đám rết chiến đấu rất hăng hái. Nhưng nhìn rết như thủy triều
bốn phía vẫn không ngừng dâng lên, chỉ sau một lúc sẽ không ngăn cản được.
Con rết sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, lại có thêm giáp
xác cứng rắn trở thành bảo hộ tốt nhất của chúng.
“Tê!!”
Ở phía trước mặt Đế Thích Thiên có ba con rết lớn, đám
chân trên mặt đất nhanh chóng di chuyển, theo ba phương hướng áp sát Đế Thích
Thiên. Ba con rết này bắt đầu sinh linh tính, nói không chừng, không bao lâu nữa
sẽ thực sự có linh tính, trở thành linh thú tinh quái. Chúng đều dài hơn mười đốt,
chỉ cần được ba mươi đốt liền trở thành linh thú.
“Ngao ô!!”
Nhìn ba con rết không sợ hãi chút nào lao đến mình, ánh mắt
chúng dị thường hung tàn, chứa vô tận hung quang, nhất thời mắt Đế Thích Thiên
trở nên lạnh như băng. Cái đuôi quất lên giống như một cây trường tiên mang
theo quang mang màu đen, trực tiếp hướng tới sườn một con rết quật xuống. Con rết
đó là con rết ở chính giữa.
“Phanh!!”
Con rết ngoài giáp xác cứng rắn thì cũng chưa trở thành
tinh quái, vì vậy trúng một đuôi này của Đế Thích Thiên có quán chú thêm yêu lực,
giáp xác của nó vỡ ra, thân thể dài mười đốt của nó rơi ra làm hai đoạn, không
ngừng động đậy trên mặt đất.
Rết dù là có bị cắt làm hai đoạn cũng sẽ không chết ngay.
Hai con rết còn lại, một con đã tấn công tới ngay trước mắt,
một con ở bên phải, hướng lưng hắn táp xuống.
“Ngao ô!!”
Đế Thích Thiên ánh mắt lãnh khốc nhìn con rết trước mặt
không thèm né tránh. Hắn là bách thú chi vương, chỉ là mấy con rết làm sao có
thể khiến cho hắn phải sợ hãi mà né tránh chứ. Miệng nó mở lớn, một ngụm táp tới
đại ngô công. Đại ngô công nhìn miệng Đế Thích Thiên vừa mở ra, liền lập tức
lao thẳng vào, muốn theo miệng hắn đi xuống bụng cắn nát lục phủ ngũ tạng.
Công kích ngay trong cơ thể địch nhân quả nhiên là sở trường
của đám rết này.
“Sưu!”
Đại ngô công tốc độ rất nhanh, người bình thường căn bản không
thể nhìn ra, nhưng Đế Thích Thiên thì có thể, tuy nhiên hắn cũng chẳng né
tránh, để mặc nó tiến vào.
No comments:
Post a Comment