“Lạch cạch!!!”
Đế Thích Thiên đem hổ trảo đặt lên bảo hạp, cẩn thận
đánh giá một chút.
Bảo hạp này tương đối kì lạ giống như được tự nhiên
đúc thành một khối hoàn chỉnh, không một khe hở, không có lỗ khóa, càng không
có chốt mở.
Đế Thích Thiên thầm đoán, có lẽ cơ quan mở bảo hạp
chính là đồ án kì lạ ở trên mặt kia. Ở kiếp trước hắn từng nghe nói thời cổ đại
có một cơ quan gọi là bính đồ, chính là đem một khối đầy đủ chia ra làm các bộ
phận nhỏ hơn, sắp xếp thứ tự một cách lộn xộn. Chỉ cần sắp xếp lại thành một đồ
hình hoàn chỉnh thì có thể đem cơ quan đó mở ra.
Bính đồ là một cơ quan hiếm thấy. Còn có một loại gần
giống như bính đồ là bính tự cơ quan. Ví dụ, đem một câu đầy đủ cùng một số từ
ngữ vô nghĩ khác xếp đặt lộn xộn cùng nhau. Người muốn mở bính tự cơ quan phải
sắp xếp lại tổ hợp đó thành câu nói hoàn chỉnh. Hai cơ quan này đều là cực kỳ
khó gặp.
Đế Thích Thiên yên lặng nhìn bảo hạp một hồi, sau đó
mới rời ánh mắt nhìn sang bình ngọc bên cạnh.
Ở kiếp trước hắn đã thấy qua vô số các loại ngọc,
nhưng loại ngọc làm ra bình này so với những thứ hắn đã thấy trước đó càng có
phần hoàn mỹ hơn. Trong sơn động âm u, bình ngọc nhè nhẹ lan tỏa ra một thứ ánh
sáng kì diệu.
“Phốc!!!”
Hắn dùng chân đẩy nắp bình ngọc ra, khiến bên trong
tràn ra một hương thơm kỳ dị của dược vật. Đế Thích Thiên hít vào một hơi, dược
hương tràn vào trong mũi, tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng.
“Oanh!!!”
Bên trong thân thể, yêu lực hưng phấn dâng lên ngay
khi dược hương xông tới. Đế Thích Thiên cảm giác được yêu lực đang điên cuồng cắn
nuốt dược hương, tâm thần hắn không khỏi rung lên một trận vui sướng.
“Chẳng lẽ đúng như nữ tử kia nói, trong này là tụ
linh đan?”
Đế Thích Thiên một lần nữa lay động cái bình, đan dược
bên trong phát ra tiếng lạo xạo, hiển nhiên là bên trong có rất nhiều.
Hổ nhãn toát ra quang mang, trong lòng trầm tư, thầm
nghĩ: “Nữ tử kia chắc chắn không phải người bình thường. Nàng đối với bảo hạp
coi trọng như thế, lại bày ra trò ám độ trần thương, đem bảo hạp giấu ở chỗ ta,
chắc chắn đây không phải bảo vật tầm thường. Tụ linh đan này chưa dùng đến mà
hương lực bên trong cũng đã khiến yêu lực của ta gia tăng không ít. Nếu ta thường
xuyên phục dụng loại đan dược này, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh hơn
nữa, nói không chừng có thể ngưng tụ ra nội đan.”
Nghĩ đến đây trong lòng hắn lại có chút chua xót.
Nếu muốn tu thành yêu, tựa hồ còn phải trải qua một
quãng đường rất dài. Hiện tại hắn có yêu lực, lại có phương pháp tăng yêu lực bằng
cách hấp thu nguyệt tinh hoa. Nhưng hắn vẫn có cảm giác bản thân trong quá
trình tu luyện còn bỏ qua một phần vô cùng trọng yếu nào đó.
Công pháp!
Công pháp chính là thứ có thể giúp hắn chân chính bước
vào thế giới tu yêu.
Không sai, đây đúng là thứ hiện tại Đế Thích Thiên cần
có nhất.
Ở kiếp trước hắn đã nghe đủ thứ chuyện thần thoại về
yêu tộc, ví dụ như truyền thuyết về Bạch xà ngàn năm Bạch Tố Trinh, tu hành
nghìn năm, cuối cùng gặp phải Pháp Hải, bị Pháp Hải nhốt dưới bảo tháp. Một
ngàn năm đạo hạnh cũng không thể so với hai trăm năm tu hành của một người.
(DG: ai không biết truyền thuyết này kiếm phim “Thanh Xà- Bạch Xà coi nha, có
Lý Liên Kiệt đóng đó :x)
Nghĩ tới chuyện đó, Đế Thích Thiên cẩn thận ngồi cân
nhắc mọi chuyện. Bản thân yêu tộc vốn bất đồng so với nhân loại. Bản thân may mắn
có chút lý trí, hiểu được việc hấp thu linh khí làm căn cơ tu luyện nhưng cũng
sẽ không giống với nhân loại. Bản thân yêu tộc từ đầu chỉ là vô ý hấp thu. Với
cách tu luyện đó chỉ là làm nhiều công ít (DG: tức là làm nhiều mà thành quả
ít)
Hơn nữa, yêu tộc đều sinh sống trong núi rừng, linh
tính tự nhiên mà có, trời sinh trời dưỡng, vốn không hề có công pháp tu hành,
chỉ có thể dựa theo bản năng mà tu luyện.
Tu luyện như vậy, yêu tộc làm sao có thể so với con
người được. Người ta có công pháp tốt, có sư tôn giỏi, lại chiếm hết thiên tài
địa bảo. Chỉ cần tu hành theo công pháp vài thập kỉ là có thể bằng yêu tộc tu
hành mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm tu vi. Quá chênh lệch! Đó cũng là
lý do tại sao yêu tộc hoàn toàn bị người tu tiên tru sát để lấy yêu đan.
“Nếu ta có một công pháp để tu hành thì tốt rồi.”
Đế Thích Thiên trong lòng thầm nghĩ, nhưng mà hắn
cũng biết, giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ mà thôi.
Gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế ra khỏi đầu, hắn
lại nhìn xuống hai kiện bảo bối. Bảo hạp không cần phải nói, chắc chắn là dị bảo,
chỉ là không biết sẽ bị nữ tử kia lấy đi khi nào mà thôi. Còn tụ linh đan thì
thuộc về hắn, đan dược bên trong quá trân quý, có thể giúp hắn tăng yêu lực một
cách nhanh chóng.
Trầm tư chốc lát, hắn đi đến một góc khuất trong sơn
động, dùng hổ trảo đào một cái hố. Mặt đất cứng rắn khiến hắn phải mất một hồi
mới đào xong. Hắn đem bảo hạp cùng bình ngọc thả xuống đó rồi lấp đất trở lại.
Làm xong việc này, hắn nghĩ một hồi, lại đem tấm da mình hay ngủ phủ lên trên,
che dấu hoàn toàn dấu vết đào bới.
Cuối cùng, hắn lại rời khỏi sơn động.
Bụng đói cồn cào, Đế Thích Thiên cũng không biết
mình đã ngủ bao lâu. Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh nắng chiều lan tỏa
trong rừng.
Lùng bắt mấy con thỏ hoang ăn no nê xong hắn quay lại
sơn động đào bình tụ linh đan lên, đổ ra một khỏa tụ linh đan ra đất sau đó đem
bình chôn xuống. Xong xuôi, hắn lại dùng hổ trảo đem khỏa tụ linh đan đặt vào
trong một miếng da động vật, túm lại rồi dùng miệng ngậm lấy, rời khỏi sơn động,
hướng tòa thạch sơn kia chạy tới.
Hắn đi tới phía trên thác nước một cách nhanh chóng.
Nhìn con sông bên cạnh, hắn đặt túm da có gói khỏa tụ linh đan xuống bên cạnh rồi
cúi đầu uống nước. Mặt trời đã hạ xuống nhưng trăng vẫn chưa lên. Không một
chút vội vã, hắn trầm tư suy nghĩ.
Mấy ngày gần đây đã phát sinh nhiều chuyện không thể
tưởng tượng được, đều là những chuyện lần đầu hắn gặp trong đời. Càng làm cho hắn
tò mò và có chút sợ hãi, không biết thế giới bên ngoài kia có những gì? Còn thần
bí bảo hạp kia, dùng tới hơn ngàn khối bích đồ để làm khóa cơ quan, nếu muốn mở
ra, đúng là một công việc vô cùng khó khăn.
Nhìn từ góc độ phức tạp của cơ quan khóa cũng đủ biết
thứ bên trong bảo hạp quý đến mức độ nào. Không chừng đó thực sự sẽ là một sự
kinh hỉ lớn. Còn bình đan dược nữa, hắn cũng không biết linh đan có thể đem đến
cho hắn biến hóa gì.
Ánh trăng ôn nhu như nước, trong suốt rơi trên mặt
sông,theo dòng nước chảy về phía hạ nguồn. Ánh trăng chiếu soi lên những gợn
sóng nhỏ, giống như những chiếc vảy bạc lấp loáng, khiến cho người ta phải mê mẩn
ngắm nhìn.
“Trăng lên rồi.”
Đế Thích Thiên ngồi bên dòng nước chợt bừng tỉnh, ngẩng
đầu nhìn, trăng rằm tròn sáng vằng vặc như một gương mặt ôn nhu đang nhìn xuống
thế gian.
Hắn không suy nghĩ thêm nữa, ngẩng đầu lên, miệng há
ra bắt đầu hít thở đều đặn.
Nhưng kì quái là mặc dù hắn có thể nhìn thấy ánh
trăng, nhưng lại không có biện pháp nào tiếp nhận ánh trăng vào trong cơ thể,
chỉ có thể không ngừng hít thở một cách bị động, một chút hiệu quả cũng không
thấy.
Hắn liên tục hít thở trong một thời gian rất lâu
nhưng hoàn toàn không thấy hiệu quả, mắt hắn ngước lên nhìn với thần sắc nghi
hoặc.
“Là chuyện gì đây? Đêm trước rõ ràng ta có thể hấp
thu nguyệt tinh hoa, yêu lực cũng sau đó tăng trưởng đến gấp đôi. Tại sao hôm
nay lại không có một chút hiệu quả nào?”
Ôm một bụng nghi hoặc cùng lo lắng, hắn không thể lý
giải được tại sao lại xảy ra hiện tượng này.
“Di!!”
Đang tự vấn mình, Đế Thích Thiên ánh mắt dừng lại ở
bàn thạch cách đó không xa. Ánh trăng chiếu xuống bàn thạch này làm cho một phiến
ánh sáng màu bạc nhè nhẹ lan ra. Ánh trăng chiếu vào bàn thạch dường như bị bàn
thạch trực tiếp hút vào. Hắn còn phát hiện ra một chỗ kỳ quái nữa đó là trên mặt
bàn thạch, ánh trăng so với những nơi khác có vẻ nồng đậm hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ là do bàn thạch kia?”
Đế Thích Thiên đăm chiêu suy nghĩ. Hắn tuy rằng đầu
thai thành lão hổ, nhưng vẫn mang trí tuệ của con người. Chỉ động não một chút
là hắn nghĩ ra nguyên nhân là do bàn thạch kia hắn mới có thể hấp thu được nguyệt
tinh hoa.
Lần đầu tiên khi nhận ra trong cơ thể mình có yêu lực
chính là khi lúc hắn ngủ lại trên bàn thạch kia. Sau đó, vì ở địa phương khác
không thể hấp thu nguyệt tinh hoa, hắn lại chạy đến trên bàn thạch, kết quả là
hắn cảm nhận được cơ thể mình tiếp nhận được linh khí khiến cho yêu lực trong
cơ thể sau đó tăng gấp đôi.
Nếu nói vị trí và việc hấp thu nguyệt tinh hoa có
liên quan thì nơi này so với sơn động ở phía dưới đã cao hơn nhiều lần, nhưng đứng
tại nơi này cũng không thể hấp thu được gì. Cái này chứng minh rằng không phải
liên quan tới vị trí như hắn đã suy nghĩ, mà huyền diệu nằm ở chính bàn thạch
kia.
Nghĩ đến đây, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe.
Hắn ngoạm lấy túm da lông bao bọc tụ linh đan ở bên
cạnh, đứng bật dậy, nhảy phốc lên trên bàn thạch.
Ngay khi vừa tĩnh tâm bắt đầu hít thở, hắn đã cảm nhận
được một cỗ lực lượng thần kì khiến cho hắn rất nhanh tiến vào một trạng thái
nhẹ nhàng, khoan khoái. Cảm giác của đêm hôm trước lại hiện lên, bốn phía xung
quanh hiện lên rõ ràng trong trí óc hắn. Hắn còn thấy, trong từng đợt ánh trăng
rọi xuống, có những quang điểm màu trắng sáng lan tỏa, bên trong chứa một cỗ lực
lượng vô cùng kỳ diệu.
“Đây chính là tinh hoa của ánh trăng sao?”
Đế Thích Thiên cuối cùng cũng hiểu được những quang
điểm bạch ngân này là cái gì. Miệng mũi cũng tự nhiên hô hấp, lỗ chân lông cũng
co giãn theo nhịp thở, đem quang điểm hấp thu vào và nhả ra từng đợt trọc khí.
Yêu lực theo đó nhẹ nhàng tụ tập lại, hòa vào yêu lực vốn có sẵn bên trong cơ
thể hắn.
No comments:
Post a Comment