Cảm nhận được yêu lực đang dần lớn mạnh trong cơ thể,
Đế Thích Thiên cuối cùng hiểu ra bản thân mình có thể hấp thu nguyệt tinh hoa vốn
không liên quan gì đến hít thở, mà hoàn toàn nhờ vào khối đại bàn thạch dưới
thân mình lúc này. Trong lòng hắn cũng hiểu được khối bàn thạch này cũng là dị
vật trong thiên địa, không chừng chính là bảo bối.
Nghĩ đến đây, hắn dùng hổ trảo mở gói da lông mở ra,
một khỏa đan dược vàng tươi xuất hiện, dược hương theo đó lan tỏa ra.
“Trước tiên phải thử xem tụ linh đan này có cái gì
thần diệu hay không? Nữ nhân kia đem đan dược cho ta khẳng định là ta có thể
dùng được.”
Đế Thích Thiên đối với tu luyện hắn vẫn là vô cùng
ngây thơ. Hắn biết chính mình lúc này tri thức thật sự quá khiếm khuyết, thậm
chí cảnh giới tu hành cũng không biết phân chia như thế nào.
Nếu không phải có việc cấp bách, hắn có thể chậm rãi
mỗi ngày hấp thu nguyệt tinh hoa, làm cho yêu lực dần lớn lên không ngừng, đến
một ngày nào đó khi yêu lực tích tụ đến cực điểm, có thể hình thành nên nội
đan.
Nhưng điều này có lẽ cần một thời gian rất dài bởi hắn
chỉ có thể tích góp từng chút, từng chút một mà thôi. Hắn lúc này chính là cần
trong thời gian ngắn nhất đạt được lực lượng cường đại. Hắn không có nhiều thời
gian, nếu kéo dài quá lâu, có thể bạch hổ mụ mụ và các huynh đệ không thể chờ
được.
Không do dự, hắn đem tụ linh đan nuốt vào bên trong.
Chỉ một thoáng, một cỗ nhiệt lưu dị thường mãnh liệt tỏa ra. Cỗ nhiệt lưu nhanh
chóng xâm nhập vào trong kinh mạch vốn chưa từng được khai phá khiến cho hắn một
trận đau đớn vô cùng.
Hiện tại kinh mạch trong cơ thể Đế Thích Thiên giống
như tiểu lộ quanh co, mà cỗ nhiệt lưu này lại giống như một chiếc xe ngựa chạy
thẳng về phía trước với tốc độ vô cùng khủng khiếp, hung mãnh đánh thẳng vào
kinh mạch. Sự đau đớn này nhất thời hắn không thể nào thừa nhận nổi.
“A…Ô…”
Từ miệng hắn phát ra một tiếng kêu rên. Hắn cắn răng
cố giữ cho tâm thần thanh tỉnh, kiên trì chịu đau. Đồng thời, hắn không ngừng
nhớ lại cảnh giới hấp thu nguyệt tinh hoa mà mình đã tiến vào trước đây. Hắn có
cảm giác chỉ cần tiến được vào trạng thái vô ngã đó thì đau đớn sẽ giảm đi rất
nhiều.
Chỉ là đau đớn cùng cực khiến cho hắn vô pháp tập
trung để tiến vào trạng thái đó, chỉ có thể cắn răng chịu nỗi thống khổ đang
dày vò bản thân mình.
“Không, ta sẽ không thất bại. Ta muốn tu thành yêu.
Ta nhất định phải tu thành yêu. Ta phải đi cứu bạch hổ mụ mụ. Ta có thể vượt
qua…”
Đế Thích Thiên trong lòng điên cuồng hò hét, hắn ép
mình xuống bàn thạch, dùng ý chí kiên định đem đau đớn dìm xuống.
“Ầm!!!”
Đúng lúc này, bàn thạch ở phía dưới thân hắn vốn
đang tỏa ra ánh sáng lóng lánh, không hiểu vì sao đột nhiên ánh sáng chợt dựng
đứng lên. Nhưng hiện tượng này chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi lại hoàn toàn tắt
ngúm. Bàn thạch ở dưới trăng vốn có một màu sáng lung linh lúc này lại hoàn
toàn tiêu thất, bàn thạch lại trở về trạng thái như ban ngày.
Đế Thích Thiên cảm giác chính mình cùng với bàn thạch
có một tia liên hệ vô cùng vi diệu. Trên bàn thạch đột nhiên xuất hiện một lực
lượng vô cùng thần bí.
Cỗ lực lượng này tiến thẳng vào trong cơ thể hắn, dị
thường nhu hòa, nó đi tới đâu khiến hắn cảm thấy thoải mái đến đó. Trước đó
kinh mạch do phục dụng linh đan mà bị tổn thương nặng, hiện tại đều được chữa
trị hoàn toàn. Hơn nữa, lúc này kinh mạch trong thân thể rõ ràng được tăng cường
hơn ban đầu.
Đế Thích Thiên sau này mới biết, tụ linh đan ở thế
giới tu tiên là loại cực phẩm linh đan dành cho người trong giai đoạn luyện khí
kì, có thể làm cho một gã luyện khí kì tầng năm trực tiếp tiến lên tầng thứ
sáu.
Bên trong đan dược chứa một lượng linh khí vô cùng
khổng lồ, cho dù là người tu tiên nếu không có một tu vi nhất định thì phục dụng
cũng sẽ vô cùng nguy hiểm bởi kinh mạch vô pháp chấp nhận một lực lượng lớn
linh khí như thế. Nếu như linh căn bị hủy thì sau đó vô pháp tu tiên trở lại.
Đế Thích Thiên vừa mới có chút yêu lực, đối với việc
khống chế yêu lực còn hoàn toàn chưa nắm vững lại tùy tiện sử dụng cực phẩm đan
dược. Nếu không phải hắn sinh ra thuộc chủng tộc thượng đẳng, là vua của bách
thú, thân thể của hổ tộc cường hãn không biết bao nhiêu lần so với nhân loại, lại
hằng ngày tích cực rèn luyện thân thể thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Kinh mạch
khi đó do không chống đỡ nổi lực lượng khổng lồ sẽ bị tứ phân ngũ liệt.
Mặc dù nguy hiểm đã qua đi, nhưng kinh mạch cũng bị
tổn thương, hắn phải dưỡng thương ít nhất vài ngày mới có thể khôi phục trở lại.
“Tụ linh đan này chứa một lượng linh khí khổng lồ
như vậy, hẳn là yêu lực sẽ tăng lên rất nhiều.”
Đế Thích Thiên tập trung tinh thần, lại bắt đầu sử dụng
yêu lực tiến đến những nơi có linh khí để dung hòa. Kinh mạch được linh khí làm
cho giãn ra, vốn như đường hẹp quanh co, nay đã trở nên vô cùng lớn, yêu lực vận
chuyển với tốc độ vô cùng nhanh. Trong nháy mắt yêu lực như quỷ đói, bổ nhào
vào linh khí đang tán loạn mà cắn nuốt không ngừng. Theo đó Yêu lực bắt đầu lớn
mạnh lên.
Tụ linh đan chứa linh khí nhưng là tồn tại vô ý thức,
tuy rằng số lượng khổng lồ nhưng chỉ biết đánh thẳng về phía trước, yêu lực lại
có thể không ngừng cắn nuốt linh khí mà tăng trưởng. Tình hình lúc này bắt đầu
phát sinh nghịch biến.
Theo linh khí ở trong cơ thể một vòng, yêu lực cũng
cứ thể vận chuyển tuần hoàn vô số lần, có bàn thạch thần bí bảo vệ, yêu lực rốt
cục bắt đầu chiếm thượng phong, bắt đầu hưng phấn truy đuổi theo linh khí từng
ngụm, từng ngụm cắn nuốt, luyện hóa, hấp thu.
Không biết qua bao lâu thời gian…
“Hô…”
Dược lực trong tụ linh đan cuối cùng cũng bị Đế
Thích Thiên hoàn toàn hấp thu. Sau khi luyện hóa tụ linh đan không biết yêu lực
đã tăng lên bao nhiêu. Đế Thích Thiên vừa muốn kiểm tra thì đột nhiên cỗ lực lượng
thần bí do bàn thạch phát ra đang bảo vệ kinh mạch trong cơ thể hắn phát sinh dị
biến. Nó nhanh chóng hội tụ thành một đoàn, giống như ngựa chướng, điên cuồng
phóng vọt vào đầu hắn.
“Phanh!!”
Biến hóa phát sinh quá mức đột ngột, tâm thần Đế
Thích Thiên vừa có chút lơi lỏng, lực lượng của bàn thạch lại có tốc độ quá
nhanh khiến cho hắn không có nửa cơ hội chống cự.
Cổ nhân có câu: Não vì tủy hải thượng đan điền; tâm
vì giáng hỏa, trung đan điền; tề hạ tam tấc vì hạ đan điền. Hạ đan điền tàng
tinh chi phủ cũng; trung đan điền tàng khí chi phủ cũng; thượng đan điền tàng
thần chi phủ cũng. (DG: hiểu nôm na là thế này: “Cơ thể con người có tam điền
(hay còn gọi là tam phủ). Não là thượng đan điền, ngực (gần tim) là trung đan
điền, dưới rốn ba tấc là hạ đan điền. Hạ đan điền là nơi cư ngụ của Tinh, Trung
đan điền là nơi cư ngụ của Khí, Thượng đan điền là nơi cư ngụ của Thần (thần ở
đây là thần thức @@).”- Ta viết cả nguyên văn để mọi người có thể tự mình hiểu
^^)
Lúc này, cỗ lực lượng cổ quái kia đánh thẳng vào não
bộ, đây là nơi xung yếu của cơ thể. Nếu nó thật sự ở nơi này phá hỏng thần thức
của hắn, chỉ sợ Đế Thích Thiên sẽ lập tức biến thành ngu ngốc.
Đế Thích Thiên trong lòng kinh hãi đến cực điểm
nhưng lại không thể nào ngăn cản. Chỉ cảm thấy sau đó trong đầu có một trận đau
đớn vô cùng kinh khủng, không nhịn được gầm rú lên một trận thật lớn. Hắn thét
lớn một tiếng rồi ngất đi trên bàn thạch.
Mặc dù hắn hôn mê nhưng hiện tượng đó cũng không vì
thế mà đình chỉ.
Bàn thạch một lần nữa lại phát ra một tầng ánh sáng
trong suốt, tụ lại một chỗ rất nhanh tiến vào trong cơ thể hắc hổ.
Lúc này, điều kì diệu đã xảy ra. Quanh thân hắc hổ đột
nhiên thẩm thấu ra một giọt máu. Huyết châu màu đen theo vô số lỗ chân lông tiến
ra ngoài, điều cổ quái là thân thể hắc hổ cũng từ từ lớn lên.
Cơ thể hắc hổ đang trong giai đoạn trưởng thành nên
không bao lâu nữa cơ thể cũng sẽ lớn lên. Hơn nữa, khi đạt tới trạng thái trưởng
thành, cơ thể sẽ không phát triển thêm.
“Phì!!!Phì!!!Phì!!!”
Trong tiếng hít thở đều đặn, thân hình hắc hổ cứ như
thế lớn lên, so với hắc hổ trưởng thành cơ hồ còn lớn hơn. Cả thân hình hẵn lẫm
lẫm oai vũ, bá khí vương giả vô tức tỏa ra. Trên trán một chữ Vương màu tím hiện
rõ càng thêm nhiếp hồn chấn phách. Dường như bây giờ hắn chỉ cần liếc mắt một
cái là có thể tạo ra uy áp kinh người với kẻ khác rồi.
Hiện tại hắc hổ mới chân chính mang hơi thở bá đạo của
bách thú chi vương, một cỗ oai vũ không ngừng từ trên thân thể nó toát ra, hướng
khắp bốn phía núi rừng bạo phát.
Đây là một loại khí thế vô hình, là hơi thở của bách
thú chi vương trời sinh đã có. Ở khắp khu rừng lúc này có không ít bóng đêm
đang lặng lẽ săn mồi, cảm nhận được cỗ uy áp kinh người này, chân lập tức như
nhũn ra, quỳ rạp trên mặt đất, từ tận sâu trong linh hồn phát ra ý nghĩ thuần
phục. Toàn khu rừng hoàn toàn chìm trong yên ắng, đến côn trùng cũng không dám
phát ra một chút tiếng vang. Điều này khiến cho núi rừng đêm nay có chút quỷ dị.
Một tầng hắc quang nồng đậm xông ra khỏi cơ thể hắc
hổ. Trên bầu trời, dải ngân hà giống như biển lớn, không ngừng đưa tinh hoa như
thủy triều điên cuồng bao bọc quanh cơ thể hắc hổ.
“Ầm!!!”
Hắc quang nồng đậm đến cực điểm, trên mặt trăng đột
nhiên hạ xuống một đạo ánh sáng trắng. Cột ánh sáng từ ánh trăng tạo thành,
nguyệt tinh hoa bên trong đậm đặc đến kinh người, hướng bên trong thân thể Đế
Thích Thiên xâm nhập vào. Ngay cả bàn thạch cũng được phủ trong ánh sáng huyền
diệu này. Tình cảnh quỷ dị này thật khiến cho người ta phải sợ hãi.
Ánh trăng hình thành cột sáng vô cùng rõ ràng khiến
cho con người không thể không chú ý. Vô số sinh linh sợ hãi nhìn về phía cột
sáng hạ xuống.
Trên mặt đất bách thú run rẩy đem thân thể của mình
tận lực áp sát xuống mặt đất.
Hổ Khâu sơn mạch rộng lớn không dưới vạn dặm, ở phụ
cận của sơn mạch chính là Sở quốc. Sở quốc biên cương vô cùng rộng lớn, hay nói
đúng hơn là thế giới này vô cùng lớn, lớn đến không thể tưởng tượng được. Hổ
Khâu sơn mạch thoạt nhìn không nhỏ, nhưng so với cả thế giới này thì chỉ như một
hạt cát trong sa mạc mênh mông.
Ở bên cạnh sơn mạch, có một vài sơn thôn mà dân cư
trong đó sống chủ yếu nhờ vào liệp sát thú.
Bên trong Hổ Khâu sơn mạch đột nhiên xuất hiện dị tượng
cũng khiến cho không ít người chú ý.
No comments:
Post a Comment